Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011

mệt quá thân ta này

"Đàn ông có một trò chơi cũ rích mà vẫn cứ chơi mãi, đó là lợi dụng sự cô đơn của người phụ nữ"
ốm, nằm còng queo ở nhà, trong lúc chờ thuốc được thì lại vừa ôm gối vừa lướt web. Lượm lặt thấy được vài thứ bé mọn hay ho như câu vừa rồi, thêm câu này cũng hay nữa nè "Tâm hồn bạn là cả một đại dương, nhưng bạn chỉ sống như giọt nước" (Osho). Mình thích đọc Osho vô cùng, mỗi tội hình như đây không phải thứ thuốc hữu hiệu, nên hồi sinh viên thì mải miết lắm nhưng giờ chỉ thỉnh thoảng dám đi lụm được đoạn, câu nào nho nhỏ mà thôi.
Ờ, dạo này mình bị tâm trạng áp lực và mệt mỏi, nhẽ ra chả đến nỗi thế, nhưng cứ mỗi lần đào xới là mỗi lần cái lương tâm bé nhỏ của mình nó lại trỗi dậy mãnh liệt và mình lại dằn vặt ghê gớm. Chẹp, đến khổ.
Ngồi ngẫm thấy phụ nữ đúng là tự làm khổ mình (xin lỗi các chị em phụ nữ nhé, nhất là những người cấp tiến, hic), cứ giương cờ đấu tranh bình đẳng để rồi giờ nai lưng ra mà gánh cái sức nặng của sự bình đẳng kia. Xã hội ngày càng phát triển, vai trò của người phụ nữ ngày càng được nâng lên và đương nhiên, để chứng minh được năng lực của mình, họ càng phải căng mình ra để thể hiện rằng mình chẳng kém đàn ông, có khi còn hơn. Chẹp. Ngoài những mệt mỏi đơn thuần kiểu như đi giày cao gót lênh khênh cả ngày để ngoại giao ... thì còn những mệt mỏi âm thầm lúc nào cũng ẩn dật bên cạnh: mệt mỏi về tinh thần. 
Không như đàn ông, mệt mỏi thì gọi nhau đi làm vài chầu bia xả stress, chơi thể thao cho rã rời cơ thể để hồi phục, giờ ngay cả những trò xa xỉ như shopping, làm nail, spa ... cũng không ngăn nổi màu sắc, hình khối của nỗi mệt mỏi ngày càng lớn dần. Đi shopping càng nhiều, spa càng nhiều chứng tỏ sức nặng của mệt mỏi đang càng lớn dần. 
Ai cũng biết rằng phải nỗi buồn tiêu diệt nhan sắc của mình nhanh chóng nhất, phũ phàng nhất, nhưng để vượt qua những mệt mỏi ấy không phải đơn giản. 
Phụ nữ thì vẫn luôn là phụ nữ với những đặc điểm tâm sinh lý khác hoàn toàn đàn ông. Không phải ngẫu nhiên mà xã hội từ chế độ mẫu hệ rồi chuyển dần sang chế độ phụ hệ, phải có cái gì đó tiên tiến hơn chăng? (À, mà theo đà này hình như sắp chuyển lại về mẫu hệ rùi í, hí hí, thế khi ấy sẽ đến lượt nỗi dằn vặt phải sống dư lào sẽ chuyển sang đờn ông, hí hí, thật đáng đời các ngươi, ha ha ha)
Phụ nữ hiện đại ngày càng chồng chéo các vai trò, chức năng, thiên chức làm vợ, làm mẹ, rồi gồng gánh thêm vị trí, trách nhiệm trong xã hội ... Rồi thêm những đặc tính của phụ nữ nên không dám dành cho mình những khoảng thời gian để tự yêu mình, để được nuông chiều mình vì sợ như vậy là ích kỷ trong khi quỹ thời gian quá ít, nếu cứ dành thời gian cho bản thân mình sẽ mất đi thời gian dành cho những người sống quanh mình. Thế là lại gồng, gồng và gồng. Haizza.
Mình trót mang trong mình những ước mơ, những hoài bão, những sĩ diện bản thân, hức, giờ đối mặt với thực tế mình phải sắp xếp lại những ước mơ, hoài bão, sĩ diện bản thân kia. Không có chúng thì vật vã, mà có chúng thì quá tải. Haizza. 
Hôm qua, mình nói chuyện qua email với chị cố vấn cũ của mình, giờ chị ấy đang theo chồng sống ở Ấn Độ. Chị ấy nói với mình rằng: Hồi chị làm giám đốc thấy mình oách lắm, cũng chứng tỏ được năng lực của mình đủ thứ, nhiều người nể mình lắm. Đến khi nghỉ việc, theo chồng con qua đây, nhiều lúc cũng buồn. Nhưng có con thật vật vả lắm nhưng rất thích, rất hạnh phúc mà làm giám đốc chả bao giờ có cảm giác hạnh phúc được. Đừng để cho mình tressed quá nhé!

Mình thích làm gì đó chỉ đơn giản vì mình thích, mình thích học này kia cũng thuần túy là vì thích, chả phải để chứng mình này nọ lọ chai giề cạ, hè hè. Thế thôi.

Chắc mình sẽ để 2 đôi giày gần nhau, thỉnh thoảng đi giày cao gót, thỉnh thoảng đi giày bệt. Chứ để mình cô đơn trong giày cao gót hoặc giày bệt là sẽ thành nạn nhân trong trò chơi về nỗi cô đơn của đàn ông mất, hic hic, sợ lém.



thời gian quên bỏ chút đường đấy em...

Dạo này mình điên cuồng làm test kiểu bạn là màu xanh lá cây, bạn là kiểu hình vuông ... hay bạn là xyz ... , đúng là kiểu vô định, chả biết mình là ai.
Dạo này mình bất ổn, bất ổn thực sự (à mà có lúc nào là mình kg bất ổn đâu cơ chứ) vì bây nhiêu tuổi đầu rồi mà chả biết mình đam mê gì, mình mong muốn gì. Cảm thấy cứ quẩn quanh, cái cần làm thì chưa làm được, cái không muốn thì vẫn cứ phải làm. Đời mình chả biết mình đang ở ngã rẽ nào.
Mình đâm đầu vào hiện thực thì ngẩn ngơ tiếc những bảng lảng, vẩn vơ. Đang mải vẩn vơ, bảng lảng thì hoảng hốt cuống cuồng thấy tiếc thời gian, hớt hải trở lại hiện thực.
Ôi dồi ôi, cái gì cũng nửa vời, chả dám sống cái gì hết mình và quyết liệt cả. Điên mất. Zời ạ!
Gần nửa đời người rồi mà vẫn còn ngẩn ngơ thế này thì làm ăn cơm cháo gì được đây.
Xin chút đường cuộc đời ơi! Chẹp!

Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011

nhớ thì về, thương thì tìm

Gió chẳng xanh bằng lá
Người đi trống một khoảng không
Ta rồi cũng phải thua không khí...

Nhớ thì về
Thương thì tìm

Tơ tình đôi ba sợi
Sợi vắn sợi dài

Tơ tình chẳng dai hơn tơ nhện
Nào buộc được ai...
-PTV-

Mình bắt đâu dính virut nghiện PTV từ Opoap, đến là khộ í, hic, lây gì không lây, lại đi lây cái vô định thía lày, hức. Mình đang down lắm í, tệ hại lắm í sau vài ngày được túm tóc giựt lên không thương tiếc, hức, giờ chả còn tóc mà giựt lên nữa thì sao mà up lên được đây, hừ.
Nói chung là mình ngày càng hoang mang, ngày càng xuất hiện những dấu hỏi to tướng lơ lửng trên đầu "Tôi là ai mà còn trần gian thế?", hức. Càng học càng hoang mang, càng học càng lơ lửng, hức, thiệt là thê thảm. Nhẽ ra mình nên chả biết gì, thế có khi lại ổn í, hức. Chẹp, dưng giờ đang lơ lửng dư lày thôi thì leo tiếp, chít cho ló oách, hức. 
Dưng cơ mừ, học được một bài học cực kỳ là bổ ích í nhá. Một khi đã thích, đã muốn là phải tới cùng luôn í chứ không có khi cả đời đi tìm lại chả còn tìm được cái mình đã thấy nữa í, hức. Cái chiết ní to tát này rút ra được vì cả sáng nay ngồi từ 7h (lâu lắm òi mí dậy sớm được dư vậy)  đến 9h30 sáng mới tìm lại được bài thơ này của PTV mà mình thích điên đảo ngay khi đọc lần đầu. Kiểu "love at first sight" í, hức. Lúc trước thích, tìm thấy nó tính rinh vìa ngay dưng lững thững bảo thôi để đấy, lúc khác mang vìa. Giờ đến lúc muốn mang vìa thì đảo lên, xới tung cả bác gúc gù, mà mãi không sao thấy, huhu. Đấy, túm lại là muốn gì, thích gì là phải ngay và luôn. Nhớ nhá!
Giờ thèm đi chơi rùi, ngay và luôn đây ....

Nhớ thì về, thương thì tìm 
Tơ tình đôi ba sợi, nào buộc được ai ...