Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011
phụ nữ thông minh sâu sắc thì hưởng thụ cuộc sống bằng chiều sâu của nó, trời cho ngây ngô hồn nhiên chân chất thì hưởng thụ cái vui nhộn hiền hòa của nó, cho cái đẹp thể xác thì phải biết tận hưởng rung động thể xác cho riêng mình, cho cái đẹp tâm hồn thì phải tranh thủ từng phút để thăng hoa... Like câu này của Sao Việt, he he
Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011
QUÀ TẶNG THÁNG TÁM
Mình nhận ra một điều càng ngày mình càng giống Ông ngoại về tính cách và sở thích, điều tiếc duy nhất là mình có quá ít nét về ngoại hình giống Ông ngoại và phong thái không được ung dung tự tại như Ông. Vào thời của Ông, chiều cao của Ông là lý tưởng (1m68 cơ mà), dáng của Ông không to bề thế nhưng khổ người dong dỏng công tử đủ làm cho nhiều hoa khôi thời đó nao núng. Khuôn mặt của Ông toát lên một sự thông minh, tinh anh và rất đỗi quyến rũ. Tất cả những điều đó mình không hề được thừa hưởng một chút nào của bên ngoại vì bề ngoài mình thiên về bên nội nhiều hơn. Ngoại trừ điều duy nhất mình được thừa hưởng từ Ông đó là khuôn mặt hình trứng dài, chỉ thế thôi cũng đã đủ mình vui lắm rồi. (Ước gì, kể mà mình giống Ông nhìu hơn một xíu nữa thui thì mình sẽ dứt chi là xinh xắn là cái chắc í, huhu) Ông rất giỏi về chuyên môn, uyên thâm, giản dị và thân thiện. Có những điều không thể nói hết nổi thành lời nhưng mình yêu Ông vô ngần và luôn tự hào vì mình có sở thích viết lách giống Ông.
"Tiền có thể giúp bạn hết cô đơn (và người khác hết cô đơn), có thể giúp bạn hạnh phúc hơn (cũng như người khác hạnh phúc hơn), vì vây phải kiếm ra tiền và trân trọng tiền của mình (và của người khác nữa)
Ông giỏi giang, nhiều người nể nhưng Ông chưa bao giờ có nhiều tiền, cuộc sống của Ông luôn đạm bạc, tùng tiệm, vợ con đến khổ sở vì thiếu thốn nhưng bao giờ Ông cũng đối đãi bạn bè, các em hào phóng. Nếu Ông suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn, chắc chắn cuộc sống vật chất của gia đình đầy đủ hơn. Nhưng dù có vậy, cuối đời Ông cũng tằn tiệm để lo giữ cho con cháu một khoản đủ để làm nền cho cuộc sống. Ông ngoại là người đàn ông vẹn toàn nhất trong tâm tưởng của mình.
Nhưng cũng có cái may, sống trong thiếu thốn như vậy lại giúp bạn có ý thức độc lập và cố gắng vươn lên. Đó là một trong những động lực để mình cố gắng khi đi học phải có kết quả tốt vì học tốt sẽ có phần thưởng, sẽ có học bổng. Và từ cấp 3, mình đi học luôn có học bổng, dù không phải là gì to tát nhưng đó cũng là một khoản nho nhỏ để mẹ không phải lo lắng.
Từ khi có mình, mẹ bươn chải, lo toan cho con một cuộc sống tuy không giàu có nhưng tươm tất về vất chất. Sau này mẹ cũng tâm sự rằng, nhiều khi mẹ còn phải cố gắng để lấy vật chất bù đắp cho mình về sự thiếu thốn tinh thần do gia đình không hạnh phúc nên một thời gian rất dài mình không có khái niệm gì về "đồng tiền" vì có thiếu đâu. Kể cả bây giờ mẹ vẫn tìm mọi cách để bù đắp cho mình vì điều này. Tội nghiệp mẹ!
Khi bắt đầu đi làm do may mắn và cũng một phần nỗ lực mình đủ sức để lo cả cho 2 mẹ con một cuộc sống tươm tất dù không phải giàu có gì nhưng cũng dư dả không thiếu thốn với mức độ level sống trung bình khá.
Thời gian này có một số thay đổi, không phải vì mình có gia đình mà cần phải chi tiêu nhiều hơn hay gì gì mà mình bắt đầu thấy "thiếu thốn" để làm những việc mình muốn làm. Mình bắt đầu đọc một số loại sách nói về "LINH HỒN CỦA TIỀN" và thấy thực sự lôi cuốn, thuyết phục bởi cách suy nghĩ: Có tiền bạn sẽ hoàn toàn làm chủ cuộc sống của mình mà không phải phụ thuộc bất kỳ ai, bất kỳ điều gì. Nhưng nếu bạn để tiền làm chủ cuộc đời bạn thì cuộc sống sẽ rất đen tối và sẽ chẳng có chút ánh sáng nào đối với người suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền.
Thái độ đối với "tiền" của mình bắt đầu có những thay đổi: làm chủ đồng tiền. Động lực để làm việc không phải vì tiền nhưng tất cả những thứ mình đang có và những thứ mình muốn có đều cần phải có tiền để mang lại. Vì thế làm sao để không bao giờ là nô lệ của nó nhưng không rẻ rúng nó là điều không dễ.
Có nhiều người rất giàu, rất nhiều tiền nhưng lại không có cuộc sống hạnh phúc, lúc nào cũng thấy cuộc sống như địa ngục vì họ không cân bằng được cuộc sống, lúc nào cũng bận bịu với việc vận hành đồng tiền ... Thế mới nói có nhiều tiền và làm chủ được tiền là 2 việc hoàn toàn khác nhau. Suy cho cùng dù bạn là ai cũng đều mong một cuộc sống tốt hơn, đủ dư dả để không phải lo lắng thấp thỏm với những vấn đề của cuộc sống, để tăng chất lượng cuộc sống của bạn và mọi người xung quanh bạn.
Và khi đọc "Cha giàu, cha nghèo" một điều nữa phải học đó là cách quản lý tiền để bạn không làm nô lệ của đồng tiền, quá nỗ lực trong việc kiếm tiền cũng tốt, nhưng lại làm cho ta đánh mất một số giá trị khác trong cuộc sống.
Lướt đâu đó và thích cái suy nghĩ này:
"Tiền có thể giúp bạn hết cô đơn (và người khác hết cô đơn), có thể giúp bạn hạnh phúc hơn (cũng như người khác hạnh phúc hơn), vì vây phải kiếm ra tiền và trân trọng tiền của mình (và của người khác nữa)
Tiền là thứ để bạn chứng tỏ khả năng vận hành kiến thức, sở trường và sự may mắn. Nhưng khả năng tĩnh tại của bạn thì tiền không chứng minh được.
Tiền quan trọng nhưng vẫn xếp sau nụ cười, cho nên có thể bỏ tiền ra mua lấy nụ cười chứ đừng đổi nụ cười lấy tiền."
Thích được sống để yêu, cười và thưởng thức những điều tuyệt vời của cuộc sống!
Viết entry này để làm quà tặng cho một tháng Tám nữa trong cuộc đời, tình yêu nè hương vị cuộc sống nè, tỏa thơm ngát và nụ cười nè, cười ngoác đến tận mang tai nhé, thích chưa
Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011
Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011
bạn tình phải là người bạn thân nhất
Cảm ơn em đã thức cùng anh
written by Quốc Bảo
Có những người ta kết bạn được, mà không yêu được. Có những người yêu được, nhưng chuyện chăn gối không ăn ý. Có những người hợp ta về chuyện chăn gối, nhưng sau đó chẳng biết nói gì với nhau. Vậy hôn nhân là gì, phải chăng là tình thế đòi hỏi điều kiện ắt có và đủ của tình bạn/bạn tình? Phải chăng là tổng hòa của mọi mối quan hệ xã hội - bạn bè, anh em, cộng sự, người phối ngẫu?
Zeruya Shalev, nữ văn sĩ Do Thái, viết rằng nhiều lúc người vợ nhìn người chồng ngay sau lúc ân ái hoặc sớm mai thức giấc, thấy một màu vàng vọt như cát sa mạc, khô khan và chẳng chút sinh khí. Những đôi vợ chồng, những cặp tình nhân phải thấy cảnh sa mạc “post coitus” không hiếm, mười người hết chín. Ấy là bởi vì, họ đặt tiêu chuẩn tình yêu dựa trên chính… tình yêu, dựa trên sự đam mê bột phát và nhất thời mang tính thể chất, sinh học; họ không chọn lựa người tình trên cơ sở người bạn.
Bạn tình, phải là bạn trước đã. Người bạn thân nhất.
Ai cũng cho rằng tìm bạn thì dễ, tìm người yêu khó, nên… ưu tiên tìm người yêu. Hệ quả tất yếu là cái người yêu ấy không phải là bạn. Tôi thời trẻ đã mắc sai lầm ấy, khi không biết nói gì với người yêu và bởi thế bao giờ cũng sợ hãi trốn tránh các cuộc hẹn hò cà phê. Người yêu mà đã thế, khi thành vợ còn khiếp đảm đến đâu.
Bí quyết giữ gìn tình bạn của tôi là: hết lòng vì bạn, nhưng không can thiệp dòm ngó vào chuyện riêng tư. Không bao giờ tỏ ra “săn sóc đặc biệt”, không bao giờ hỏi chuyện gia đình vợ con, không buộc bạn làm theo ý ta, không điều chỉnh mình để giống bạn mà phải chấp nhận sự khác biệt. Phải chăng ta có thể áp dụng phương pháp trên cho người yêu, đối đãi với người yêu như bạn? Các cụ dạy rằng vợ chồng phải tương kính như tân, kính trọng nhau như khách quý, đã là khách quý thì ai lại xâm phạm đời tư của nhau bao giờ. Đã là khách quý thì dứt khoát không xem trộm nhật ký, đào bới kỷ vật, không hỏi vặn quá khứ, không áp đặt chủ kiến, không làm mất tự do cá nhân của người kia. Đã là khách quý thì phải trọng thị, tử tế, ân cần và lịch sự.
Lịch sự mọi lúc, lịch sự cả trong phòng ngủ.
Nghĩa là không xuất hiện trước nhau trong tình trạng tất thủng quần tuột chỉ áo cháo lòng. Không xuất hiện trước nhau với đồ lót nhăn nhúm dây bẩn. Không xuất hiện trước nhau với hơi thở nồng nặc men rượu. Không xuất hiện trước nhau với cử chỉ kệch cỡm, lời nói chua ngoa đanh ác. Không xuất hiện trước nhau khi nhịp sinh học lệch pha, người này muốn tắt đèn đi ngủ thì người kia đòi xem ti vi.
Có những người ta làm bạn được, mà không yêu được: thì tất nhiên. Đâu nhất thiết phải tìm người yêu trong số những người bạn. Đâu nhất thiết tình thân nào cũng phải biến thành sự thân mật thể xác. Lại có những người ta yêu được, mà không làm bạn được: bởi vì họ không sinh ra để làm bạn ta. Dù họ có thể là bạn tình một chốc một lát, dứt khoát họ không thể đi với ta một quãng đời dài. Làm sao dài được khi ta không có điều gì để nói với họ, không có tiếng cười nào dành cho những chuyện kể của họ, không có lời tán thưởng nào dành cho sự duyên dáng của họ, không có chút tôn trọng nào bởi lẽ ta coi họ ở dưới tầm của ta?
Thế đứng nam nữ bình quyền không mấy ý nghĩa ở chỗ đàn bà đi làm kiếm tiền nhiều ngang đàn ông, mà ở chỗ quan trọng là người đàn ông coi đàn bà ngang tầm họ. Muốn thế, đàn bà phải là người bạn thân thiết, người bạn mà ta tìm kiếm khó nhọc và muốn giữ gìn suốt đời.
Bạn tình phải là người bạn thân nhất.
Chúng ta ngủ bên nhau bảy tiếng mỗi ngày, nhưng thức cùng nhau suốt quãng thời gian còn lại. Khiếp hãi biết bao nếu không có gì nói với nhau, không có gì để chia sẻ, không có gì để kể và nghe, không có điểm gì chung mười bảy tiếng đồng hồ đằng đẵng…
Lời tôi muốn nói với người yêu tôi bây giờ, không phải là "cảm ơn em đã yêu anh", hay là "cảm ơn em đã ngủ với anh". Mà là: " cảm ơn em đã thức cùng anh".Thức cùng tôi thức giấc cùng tôi nói cười cùng tôi ăn cùng tôi hít thở cùng tôi đau buồn cùng tôi khỏe mạnh cùng tôi ốm bệnh cùng tôi.
Em là người bạn thân nhất mà anh có được.
PS: đọc bài này thích cái đoạn viết về bạn ghê gớm í, dưng mờ đến cái đoạn thức ngủ thì hem thích lém, ai thức cùng với ta thì ta biết ơn sâu sắc, dưng mà thức ngủ lệch pha là hơi bị phiền toái à nha, dzị nên ngủ ngon cùng thì còn biết ơn sâu sắc hơn bội lần.
Đọc đi đọc lại càng thấy thích, chợt bỗng có hứng viết về một vài người bạn thân đã từng THỨC cùng ta, hư hư
Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011
NGƯỜI VIỆT XẤU XÍ
Lâu không có hứng vik entry chả bù hồi xưa cứ ngày đẻ ẻn sòn sòn. Nay bỗng dưng cao hứng nhân một số hữu duyên. Đầu tiên là nhân có vụ bên FB đang ồn ào với vụ so sánh y tế Việt - Sing, cũng có vài bạn có điều kiện đi Sing chữa bệnh về chê ỉ ôi bệnh viện Việt, bác sỹ Việt, y tế Việt này kia. Vụ tiếp là có cái ẻn phong thủy ở nhà bạn nào đó mình vào comt thấy có bạn chê là mê tín, là mắc bệnh hoang tưởng nếu tin vào phong thủy, bla bla này kia, rồi lôi cả chuyện dân Việt chả có cái bản sắc gì toàn là của tàu bị thuần hóa rồi tự huyễn hoặc mình đó là bản sắc của mình ... bla bla. Rùi chắc là bạn í ở bển nên còn biết là ở phương Tây "Sách về lịch sử VN và về kamasutra đầy trong thư viện và chợ sách", ak, tủi cái thưn quá, lại xếp cả lịch sử với kamasutra ngang nhau mới ác chứ. Hựn cái sự đời, chuyện bé xé ra to, nổi hứng làm cái ẻn này cho đỡ ôm cục rơm, ngứa bụng, he he.
Trong những câu chuyện hàng ngày của người dân Việt, câu chuyện làm quà, chuyện tầm phào ... vẫn thường có những bức xúc abc này kia, rằng ở đây ở đó cái này cái kia hơn hẳn mình, ước gì được uống sữa thay nước như ở châu Âu, chẹp lưỡi chép miệng thấy giao thông của mình kinh hoàng của, dân nước ngoài sang đây phát hoảng, rồi cái vụ vệ sinh đường phố, thực phẩm của mình đến là kinh hoàng ... Thầm ước ao bao giờ dân mình mới được dùng chất lượng dịch vụ y tế đảm bảo như Sing, mơ về một ngày con cái mình không phải đi du học mà vẫn được hưởng sự giáo dục khoa học và phát triển logic ... Nói chung mơ thì nhiều lắm, ước cũng bao la ... Rồi chợt tỉnh và lại hùng hục lao vào kiếm đồng tiền bát gạo để lo cho một tương lai tốt hơn, ấm êm hơn. Những hình ảnh đẹp đẽ, những câu chuyện tuyệt vời của xứ người chỉ thoáng qua và để lấy đó làm động lực để phát triển. Rồi đến một ngày, khi thấy lá quốc kỳ đỏ thắm phần phần bay trong đám người biểu tình đòi chủ quyền cho đất nước mình, dù đám người biểu tình chỉ lên tới vài trăm người thôi những chợt nhận ra xiết bao tự hào Tổ quốc ơi!
Nói về chuyện lịch sử, không dám lạm bàn vì thật sự phải tự tin vào kiến thức có những bằng chứng rõ ràng thì mới đủ sức phản biện người khác. Mình chưa thuộc diện "dân ta phải biết sử ta, cho tường gốc tích nước nhà Việt Nam", thừa nhận điều này thật tệ nên ai nói gì, muốn phản biện cứ ấm ớ, chính vậy nên không dám lôi các dẫn chứng xem có phải dân mình bị thuần hóa bởi dân tàu hay không? và văn hóa thì chả có gì là bản sắc riêng của ta cả mà toàn là của tàu hay không??? Nếu ai biết khai hóa thêm em mới ạ, chứ ngu dốt thế này thật nhiều lúc thấy bách nhục
Nói về chuyện nguyên nhân vì sao lại thế, tại vì sao lại thế càng không dám vì chả đủ trình. Chỉ ngẫm rằng hiện tại mình đang là một nước độc lập, có chủ quyền, đang có quyền là công dân của một đất nước tự do vậy mình nên có trách nhiệm gì để đóng góp một phần nhỏ bé cho sự phát triển thay vì ngồi chê bai cái hiện tại ấy?! Thiển nghĩ rằng, mình sức nhỏ làm việc nhỏ, tự mình lo cho bản thân mình tốt, tinh thần lành mạnh trong một cơ thể khỏe mạnh, ấy đã là đóng góp cho sự phát triển chung rồi.
Nếu làm được việc lo cho bản thân mình ổn rồi thì nhích lên một tẹo nghĩ tới xung quanh mình, gần nhất có thể, hỗ trợ, tương trợ lẫn nhau, kiểu như lá lành thì mới đùm được cho lá tơm tơm tí í mà.
Đó, chỉ nghĩ được có bấy nhiêu để làm thôi, chứ cứ ngồi vạch lá tìm sâu, chỉ ra rằng văn hóa này không phải là bản sắc của mình, áo dài chỉ là cách điệu của áo sườn xám thôi, rồi bla bla thì có đến tỉ tỉ năm nữa con cháu ta (nếu có may mắn không bị sát nhập vào nước nào to to) rồi nó cũng lại ngồi oán trách ta chả để lại gì cho con cháu được tự hào về truyền thống cả. Chẹp!
Các bạn có điều kiện đi ra nước ngoài sinh sống, làm việc ở những nơi tiến bộ hơn, điều kiện hơn dĩ nhiên thấy cái hay, cái tốt không thể thờ ơ, hững hờ quay đi mà khư khư bảo thủ giữ những cái cũ, lỗi thời. Nhưng xin các bạn đừng miệt thị, khinh bỉ chính dân mình nơi mà mình sinh ra từ nó, lớn lên từ nó. Đất nước lạc hậu, đúng vậy vì hoàn cảnh, điều kiện. Nhưng nó cũng đang rất nỗ lực để có thể tốt hơn lên, khá hơn lên, mong rằng sẽ được ghi nhận điều này.
Mỗi người yêu nước một cách, có người làm cách mạng, có người chỉ đơn thuần âm thầm làm lao công mà thôi nhưng không có nghĩa người làm lao công kém yêu nước hơn người làm cách mạng. Vì thế, người Việt sinh sống ở nước ngoài cũng chưa chắc yêu nước ít hơn người Việt ở trong nước. Chỉ mong các bạn có điều kiện hơn thì đóng góp nhiều hơn và rộng lòng thông cảm với những gì còn yếu, còn kém ở nước nhà mà thôi.
Bla, bla, hum ni bức xúc chứ chả nhẽ để trong người thì blog để làm giề, làm ẻn cứ như chiện chính anh, chính chị, bla bla, cả nhà rộng lượng, thông cảm tí nha
Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011
Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)