Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011
Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011
Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011
Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011
12.11
Hôm trước mình nói chuyện với cô em, nó gầm gào lên với mình rằng "đã an phận chưa hay vẫn còn bon chen với đời? phụ nữ là chỉ có gia đình, chồng con thôi, chứ danh này phận kia để làm gì cơ chứ!". Mình gầm gào lên với nó một hồi, nó hạ câu chốt: Thôi, thế là chưa an phận làm người phụ nữ gia đình rồi. Chẹp, mình cũng tự hỏi thế nào là "an phận"!
Thật ra so với bạn bè, mình cái gì cũng bị chậm, ngay cả việc biết kiếm tiền cũng chậm hơn. Cô bạn thân mình đã biết ki cóp những đồng tiền làm thêm và mua vàng từ hồi năm lớp 8. Thật mình ngưỡng mộ bạn ấy. Mình lúc nào cũng băn khoăn về khả năng tự kiếm tiền của mình?! Khi bạn bè cũng trang lứa đã có những khoản thu nhập đầu tiên dù nhỏ thôi, thì mình vẫn còn đi học, phải 2 năm sau mình mới bắt đầu cầm những đồng lương về đưa mẹ. Hic.
Nhẽ ra mình phải đọc quyển "Cha giàu cha nghèo" từ khi chưa biết kiềm tiền, hoặc muộn ra cũng phải đọc quyển ấy khi bắt đầu làm ra tiền. Vì không đọc nó nên mình không có khái niệm gì lắm về đồng tiền ngoài suy nghĩ đó là mồ hôi nước mắt, hic.
Đột nhiên, mình lại băn khoăn về tiền là vì mình chuẩn bị trở thành "kẻ ăn bám", vì không biết làm gì cả nên thôi tạm thời đi học vậy và đương nhiên trở thành kẻ ăn bám.
Chả có việc gì làm, nẫu quá nên lôi sách ra đọc cho khuây khỏa, hehe, học là thứ tiêu khiển dễ chịu của mình trong lúc chờ cơ hội để kím xìn, học hành là đơn giản nhất mà, cái gì dễ ta làm trước, cái gì khó, để đó làm sau, mà không làm được thì lại tìm cái dễ mừ làm, he he.
Ớ, thế nghĩa là mình đã an phận chưa???
Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011
Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2011
05.11
đọc blog của Imbluemay lại thấy chữ nghĩa, cảm xúc nó nhảy múa trong đầu. ừ thôi, thì gõ gạch cho vui, cũng có sao đâu.
đôi lúc thấy cs cũng như 1 món ăn gì đó ( lên cơn suy ngẫm sự đời chút, gọi là 15 phút trong ngày, hí hí). một lần đi ăn ở đâu đó món đậu chiên trứng muối, ôi chao là mình nghiện điên cuồng, về lục lọi tìm cách làm bằng được. lần đầu tiên làm, trời! không chịu nổi, có người ăn rồi phải nhăn mặt và rụt rè đề nghị rằng món này không ăn được không, hic, thật tệ. mình vẫn kiên quyết không từ bỏ ước mơ chinh phục món đó, lần 2 rồi chiều nay là lần 3, thấy bảo là khá hơn, ăn hết được 1/2 đĩa còn lại cũng đành chịu. nghĩ mà cười lăn ra mất, khổ nỗi là đến mình cũng thấy ngán. cứ nghĩ đến dầu mỡ là rùng cả mình rùi, hehe. à, quay lại cái gọi là ngẫm cs, hehe, từ xưa tính mình đã ẩm ương, phải chinh phục bằng được cái mà mình muốn, chinh phục được rồi thì bắt đầu tự ngấy, hí hí, thế cơ mà.
à, rồi dạo này tính mình trái nắng trở trời kinh khủng (thấy bạn bè thân kêu là sao mày dạo này nhí nhố lên mà lại khó tính thế!!!). ờ, từ ngày xửa ngày xưa mình vẫn cố để xây dựng hình ảnh nhún nhường người khác, nhưng từ lần khóc trong wc vừa rồi, mình chợt nhận ra là đến bây nhiêu tuổi rồi mà mình chả biết yêu thương bản thân mình. hức, và từ lúc ấy mình chả cho phép ai được cái quyền thích nói gì mình thì nói, he he, đâm ra sinh tính phản ứng, bật tanh tách. còn cái tính nhí nhố là vì thấy đời là mấy tí mà phải nặng nề, khuôn phép đến vậy, nên cứ nhí nhố kiểu sống đơn giản cho đời thanh thản í, hehe.
ừ, thế thôi, lâu không động đến chữ nghĩa, đọc cứ như trẻ con lớp 1 viết văn í, hí hí, thế đã sao đâu, ờ, kệ chứ
hic, hì hục mãi mới post được cái ẻn, mul bị mad quá rồi, chắc sắp bỏ hoang cái nhà này mất thôi.
sụt sịt rồi, mắt đỏ lừ rồi, chắc lại sắp sốt xình xịch mất, thôi, chui vào chăn đi ngủ cho đời no đủ :-))))
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)