Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

tình xưa ... :-)

Hà Nội mấy hôm nay hết rét ngọt, tức là rét nhưng không còn nắng nữa, trời hơi âm u, thỉnh thoảng lất phất vài giọt mưa, không mưa ào mà chỉ lất phất thôi nhưng cũng đủ để khiến ai đó âm ỉ buồn ... tất cả lỗi là tại thời tiết. 

Trời rét, lạnh căm căm, theo thói thường người ta có nhu cầu được sưởi ấm, hoặc làm gì đó để ấm lên ... Nhưng đôi khi chui vào chăn bông dày sù sụ, người ta vẫn thấy lạnh, ấy vậy nhưng cứ long rong trên phố khuya với ai đó trong gió thổi vù vù, hơi thở ra cả một làn khói dày đặc ... mà vẫn ấm. Thế mới nói, chuyện con tim thật không theo những quy luật thông thường. 
Trời này, mà nghe một bản ballad giai điệu trầm thì thật là con tim nó lại muốn nổi loạn. Ấy mà mình lại lỡ tay click vào một đường link, nhạc vừa nổi lên, ca sỹ vừa cất tiếng hát đã muốn rưng rưng ngấn lệ rùi í, thế cơ chứ. Và vì đã trót nghe, nên đương nhiên là chìm đắm ... và đương nhiên cảm xúc bị nó dẫn dắt, hic, tệ thật. Nhưng kệ, dạo này tự cho phép mình được tự cưng nựng, chiều chuộng bản thân nên không ép nó phải dừng lại. Và thế là muốn typing gì đó dù ... 

Phụ nữ có một thói quen không có lợi lắm cho cuộc sống của mình, ấy là thường hay cất giữ ký ức vào những ngăn rất sâu và rất kín. Để rồi, thỉnh thoảng lại hì hục lôi chúng ra, lau chùi cho chúng sáng bóng lên và ngồi ngắm nghía, thấy sao chúng lung linh đến vậy, hihi. Còn những thứ bên cạnh thì lười, cứ quăng quật, tiện đâu để đó, có khi chui cả xuống dưới gầm bàn, gầm giường, bụi phủ kín cũng chả buồn dọn dẹp, lau chùi, hí hí. Rồi đến lúc phải dùng đến thì càu nhàu, phàn nàn, bực bội vì chúng sao bẩn thế, cũ thế, hí hí.

Khi bắt đầu biết yêu, mình đã mong đợi rằng người yêu đầu tiên sẽ là người yêu cuối cùng, chỉ yêu một người cho cả cuộc đời mà thôi. Nhưng trời không chiều lòng người, hí hí, khiến con tim mình nếm trải đủ mùi vị ngọt ngào và buồn khổ, huhu ... thế cho đỡ thiệt thòi, nhỉ, hí hí. Và vì thế, đương nhiên, OX có là tình cuối hay không chưa biết, nhưng chắc chắn không phải là tình đầu. Và bởi vì mình cũng chả trẻ trung đôi mươi gì khi cưới nên trước OX cũng có dăm ba cái vắt vai, và những cái vắt vai ấy giờ gọi là tình xưa, hí hí.

Tình xưa, có những mảnh mình thẽ thọt kể với OX để chứng tỏ sự trung thực của mình, nhưng không phải mảnh nào cũng được đem ra ánh sáng. Và đương nhiên, OX cũng hiểu những gì mình kể không có nghĩa đã hết, hí hí, ác thế, đi dép lê quèn quẹt trong bụng người khác, hức.
Tình xưa, đôi lúc giận hờn, mình đã nghĩ rằng, nhẽ ra mình kết hợp với người này, hoặc người kia thì có lẽ sẽ happy hơn .... Nhưng có lẽ đã là duyên phận nên giờ mình đang yên vị ở đây. 
Rồi những lãng mạn trước tuổi thiếu nữ cũng dần phôi phai, thực tế cuộc sống đã làm mình hiểu rằng, dù là ai thì mình đều phải thích nghi rất nhiều với những điều khác ở partner ... và ít nghĩ đến từ "nhẽ ra" hơn. 

Cũng có thể cuộc sống hiện tại của mình đang tạm êm ả chăng? Mình là người thích tự do, độc lập, rất sợ sự ràng buộc mà cuộc sống gia đình hiện tại đủ khoảng tự do để được làm những thứ mà mình muốn, đủ khoảng độc lập để được thoải mái với những suy nghĩ của riêng mình. Có thể không quá nồng nàn và lãng mạn, nhưng đủ chia sẻ để ấm áp khi giá lạnh. Thế đủ để mình hài lòng!

Giờ thì mình bị cấm không được uống coffee dù là đắng hay ngọt, và cũng tránh đi mưa luôn í, hihi, thế mà Thanh Ngọc hát hay quá. Tối qua nghe Cafe đắng và mưa với OX, sang thế cơ mà 

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

Trách tim mình chẳng đủ vô tình, Để phôi phai màu ký ức, Đã lâu rồi mà cứ hy vọng ...

hi, my baby


Con của bạn không phải là con của bạn,
Chúng là con gái, con trai của sức sống cuộc đời.
Chúng đến nhờ có bạn nhưng không phải từ bạn,
Chúng ở bên bạn mà không thuộc về bạn.

Bạn chỉ có thể trao cho chúng tình yêu chứ không phải quan điểm của chính mình,
Bởi vì trẻ có suy nghĩ riêng của chúng.
Bạn chỉ có thể chở che thân xác con mình, mà không che phủ được tâm hồn của trẻ,
Vì một lẽ tâm hồn chúng thuộc về thế giới ngày mai,
Nơi mà bạn chẳng thể tới thăm, dù chỉ trong những giấc mơ.
Bạn có thể cố gắng giống như chúng,
Nhưng chẳng thể nào làm cho chúng thành bản sao của bạn.
Vì cuộc đời không chảy ngược hay dừng lại mãi ở ngày hôm qua.

Bạn là cánh cung
Và con bạn là những mũi tên sống lao đi từ đó.
Người bắn cung ngắm đích qua một đường ngắm vô hình,
Và uốn cong dây cung bằng toàn bộ sức lực của mình
Để mũi tên có thể vút đi thật xa.
Hãy tận hưởng niềm vui là cánh cung uốn cong trong tay người xạ thủ,
Bởi người bắn cung rất yêu những mũi tên bay xa,
Và thương cả những cánh cung vững chãi.

Kahlil Gibran