Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010

viết cho mình

Nhẽ ra định mở đầu bằng một câu dứt ư là quen thuộc và sáo rỗng, kiểu như "mình đang đi qua những ngày đầy biến động" hè hè, nhưng nghe kiểu đó nghim trọng quớ thể, mí có băm nhát thứ 2(tính cả tuổi mụ mị í nhóe chứ kg tính mụ mị thì mí chỉ nhát thoai, hihi) mừ cứ nàm như đi xuyên cả cuộc đời rùi í á, sau này còn nhìu biến động dữ dội hơn nhìu í chớ. (Câu này dài dòng quớ mờ chả có ý nào rõ ràng cả, hị hị)

Hôm nay đến Bank cũng có quà mừng cho khách hàng phái nữ cơ mừ, ờ hờ, đúng là làm phụ nữ cũng thích thật. Ở Bank có mí món quà, nhưng mình thích khăn thế nên lại chọn khăn dù cái màu hơi sặc sỡ, lòe loẹt, hí hí. Ngẫm lại, đúng thật mình không nam tính nổi bởi mình chỉ thích những thứ phù phiếm, lãng nhách, hức. Khăn lụa, khăn len ... đủ cả, thích cảm giác có cái gì đó mềm mềm, ấm ấm, thơm dịu dàng cọ nhè nhẹ  vào cổ, thích mê đi í, hị hị.

Cuộc đời với mình, thích nghĩ là sống vì quà cáp, hị hị, một nụ cười, một câu đùa dí dỏm, một cái hug chặt lúc cô đơn, một thỏi son, một bông hoa, một cái khăn, một nụ hôn ... tất cả đều thật ý nghĩa ... và luôn chờ đợi để được có quà, hí hí. Nếu sống mà không có quà thì thật là bùn chít mứt í, hức!

Dứa với mình đang cười ngặt nghẽo vì được mời sang Kenya một tuần, Dứa bảo, mình đi đi chị, sang đó đổi món tẹo chứ em chán các anh da trắng và da vàng rồi, sang đó mình tha hồ chụp ảnh dã ngoại về post lên bò nóc cho bà kon ngưỡng mộ. Ôi chết mất! Chồng thì chê ỉ chê eo, tưởng xuất ngoại đi Hà Lan, chứ đi Kenya thì đi làm giề. Ôi, thiệt nà thiển cận lắm í! Này nhé, đi Kenya dưng mừ bằng xiền của Hà Lan thì rùi có thể đi sang đó sẽ có anh Hà Lan nào đó rước về xứ sở hoa tuylip lém chớ, he he. Chả hỉu sao, chống lầy rùi, cái ước mơ được sống ở bên xứ người khoảng 1,2 năm nó lại trỗi dậy mãnh liệt, huhuhu. Heyzza! Hức!

Trời se lạnh, đủ để hẹn hò bạn bè đi ăn đồ nướng, vừa hít hà ngửi ngửi mùi thơm lừng của bò nướng và bơ, vừa ba hoa tám tám đủ thứ chuyện. Hờ, đời thật nên thơ. PS: Lưu ý, ẻn này viết lúc đang bị tăng động, biểu đồ có thể hạ xuống bất cứ lúc nào nhé, hờ hờ

Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

lẩn thẩn

Ngồi đọc tài liệu lại đập vào mắt câu nài : "Cuộc đời không nghiêm túc như chúng ta nghĩ, hãy vui đùa một cách nghiêm túc", hà hà, đọc cả cái mớ hỗn lộn kia chả thấy gì là hay ho cả, chỉ riêng cái câu này, thích nhứt câu đầu "cuộc đời không nghiêm túc như chúng ta nghĩ". Chà chà, đúng là chít đúi vớ được cọc, thía mừ từ trước tới giờ mình cứ nghiêm túc một cách thái quá, dễ sợ. Nghiêm túc đến nỗi chán chính mình vì cái sự nghiêm túc của mình, chậc. Thì thế, đến bản thân ta còn thấy chán ta nữa là những người xung quanh ta, chậc! Đọc tiếp vế sau thì nản hẳn, lại đến vui đùa cũng phải nghiêm túc nữa thì đúng là chán mớ đời, chậc! Ừm, nhưng mờ ngẫm ra cũng có cái ní của nó. Từ trước tới giờ ta vui đùa chỉ đơn giản là để vui đùa, giải trí mừ thui, nên ta có vui chơi nghiêm túc bao giờ đâu. Vui đùa, giải trí cũng nửa vời, thiếu trách nhiệm với cái sự xả xì trít, hí hí, thía nà ta đi xả xì trít xong lại càng xì trít hơn, chậc! Đúng là cái gì nửa vời cũng đều chả ra thế nào cả, chậc!

Thôi, cả một list các công việc bị delay một cách dễ sợ, hức, ngồi đó mừ phưn tích cái sự nghim túc, hức. Đi cày đây, nghiêm túc cày, nghiêm túc vui chơi để có một cuộc đời cũng nghim túc, hí hí

Trong cái cơ sự lúc này mừ ta lại thèm đi shopping, thèm đi bò nướng, thèm đi karaoke, gào thét tí cho đời nó tươi, hức, chậc. Ôi là ta, thật thiếu nghiêm túc! Chậc!

Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010

Đổi cái avar mới cho có tinh thần chiến đấu... Cố nhên!

rồi cũng qua

thấy nhiều việc cần làm, muốn làm, thấy mình còn dư sức mà sao lười thế?
rồi cái gì cũng qua, khó khăn hay những chuyện bất thường rồi cũng đi ...
cuộc sống vẫn trôi, vẫn hối hả, vẫn những nụ cười, niềm vui, thoáng những giọt nước mắt, nỗi buồn ...
ai cũng đều cuốn vào dòng đời và những bến đỗ nào đó của mình!
Buồn một chút thôi rồi lại ào ra với đời, thế nhỉ, rồi cũng qua mà!

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

những ngày này

Những ngày này tâm trạng lộn xộn, cố gắng để gữ cho tâm trạng ổn định và hy vọng mọi thứ sẽ dần tốt lên ...
Nhẽ ra mình sẽ rất tức giận, giận đến không thể tha thứ được cho cách người ta đối xử với mình, giận run lên được, uất giận là khác ... Nhưng ơn trời, điều tệ nhất chưa đến nên cảm thấy không nên tức giận người khác nữa.
Những ngày này vết thương tưởng đã kín miệng lại bị sưng tấy lên, đau lòng vì sự ích kỷ, mà không thể trách ai được vì khi làm những việc ấy, tự bản thân người ta không nhận thấy đấy là ích kỷ thì sao trách được.
Chỉ nghĩ đến là mình thấy muốn khóc, trào nước mắt ra ngay cả khi đang đi trên đường ... Bố ốm nặng, mình chả làm được gì khác ngoài việc đến bệnh viện nhìn từ ngoài cửa vào chứ không được vào, người ta cũng không cho mình vào vì sợ xúc động mạnh. Đành vậy, đành nuốt nước mắt vào trong hoặc để nó ầng ậc, thế thôi. Ơn trời, bác sỹ bảo qua cơn hiểm nghèo, giờ đành chờ thời gian điều trị ... Còn mình, mong từng ngày để được vào gần bố.
Những ngày này, nghĩ về những điều đã xảy đến với gia đình mình, nghĩ về bố mẹ, nghĩ về mình, ... và nghĩ cả về gia đình nhỏ mà mình mới có nó gần một năm.
Nghĩ rằng làm sao để hiểu khi nào ta đang cư xử ích kỷ với mọi người, nghĩ rằng làm sao để biết cách tha thứ một cách trọn vẹn ... Nghĩ nhiều điều, nhưng thật là nói thì dễ mà làm được mới khó nên chả dám trách ai khi không làm được những điều ấy ... Chỉ biết trách mình, trách mình ích kỷ, trách mình thiếu lòng vị tha trọn vẹn ... trách mình thật nhiều!
Hôm nay thứ hai rồi, hơn 10 ngày rồi, không biết đến cuối tuần mình đã được vào chưa???

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

So mood!

Thấy lòng ngổn ngang, rối bời ... có những lo lắng, dự cảm không theo chiều hướng tốt.
Chả biết nói gì, nghĩ gì dù đang được an ủi nhiều ...
Không biết nữa, chỉ thấy sợ cảm giác khi đối mặt với bệnh viện, thảo nào hồi xưa không đủ gan thi ngành y.
Hôm nay mùng 1, mọi khi không nghĩ đến việc đi chùa, nhưng chắc lát tranh thủ ghé Chùa gần cơ quan ... cầu sự bình an ...
Keep calm nhé!