Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011
Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011
SẦU RIÊNG
Những người cá tính mạnh mẽ luôn làm mình thấy cuốn hút. Mình đang bị xới lên, khuấy đảo lên bởi một người như vậy (ít ra là mình nghĩ đó là người có cá tính nồng nàn và một phần sự nồng nàn đó đang làm ảnh hưởng đến mình. Cũng có thể "tiềm năng" của mình sẵn có cũng có tố chất nồng nàn rồi nên khi được khuấy lên thì nó được dịp nồng hơn (hự hự, chắc sắp điếc đặc cả mũi người khác rồi, hic). Mình đang bị luồn lách vào tận trong ngõ ngách tâm tư, suy nghĩ và đang bị đào xới một cách không thương tiếc, huhu. Vấn đề là "how", đúng là con người ta chỉ khác nhau về cái "cách" là sẽ khác nhau cả một trời một vực rùi í. Và cái "cách" mà có thể "trị" được mình hoàn toàn không phải là cách đập bàn đập ghế, quát nạt, hò hét phũ phàng, cái "cách" ấy đương nhiên phải là "mật ngọt". Mật ngọt mà đến ruồi còn chết huống chi là mình, nhờ. Sau những ngày dùng roi vọt không được, giờ là những ngày tháng nâng niu, nhẹ nhàng kiểu "nâng như nâng trứng và hứng như hứng hoa". Ôi chao là hiệu quả, hiệu quả đến không ngờ (thấy báo cáo lại là thế mừ). Chậc, mình mà, đã nói rồi, rất ư là thích những kiểu phỉnh nịnh, thẽ thọt này kia mờ.
Dạo này miềng cứ như một miếng thịt áp chảo theo đúng nghĩa, bị tung, bị hất một cách rất phũ phàng, hic. Sau một lô một lốc cái bài tập, đất đai bị đào xới không thương tiếc thì cũng chợt nhận ra rằng mình cũng gơm ghết phết chứ chả phải hiền lành gì cho cam, bản chất cũng thuộc về gam mảnh sành cong chứ không phải vừa, he he.
Lúc trước mình tự nhận rằng mình rùa, rằng mình không dám quyết liệt, chứ ái chà, làm xong cả seri các bài tập về biểu đồ lịch sử thì ra cũng đảo chính ác liệt phết chứ hem có nhu mì như tự đánh giá, huhuhu.
Túm lại, í mình chỉ định nói rằng, mình thích quả sầu riêng í vì không phải ai cũng xài được nó, chấp nhận được cái mùi vị của nó, nhưng khi đã xài rồi thì ắt phải nghiền vì nó rất khác biêt, hà hà. Ý mình chỉ là thế thôi nhá, hem có ý giề khác đâu nhá, hà hà
Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011
định vị hình ảnh cái tôi
Hôm trước gặp cô bạn cũ gần 10 năm mới gặp lại, sau một hồi nó kết luận : "Mày vẫn cứ như xưa, không lẫn đâu được cái kiểu nói chuyện đủng đỉnh, thong thả, ừ thôi, chậm nhưng chắc". Nghĩ bụng chả biết có đúng chậm chắc không nhưng ngẫm lại đúng là mình không thể nhanh được. Cũng không phải mình thích thế hay cố tình tạo ra thế nhưng hình như mình thuộc pha "rùa" chứ không thuộc pha "ngựa".
Chưa nói đến phong cách, tích khí mà ngay cả các dấu mốc của cuộc đời cũng thường chậm hơn bạn bè cùng lứa. Ngay hồi học lớp 1, đã bị đi học muộn hơn so với bạn bè cùng lớp gần 1 tháng vì lý do giấy khai sinh làm sao đó, may mà cuối cùng cũng đi học đúng năm. Học đại học thì thôi rồi, nói ra lại xấu hổ nhưng bạn bè làm xong cái bằng rồi mình mới lóc cóc khoác cái áo SV, cũng may chạy gấp nên vừa học vừa bon chen làm lụng, lúc chúng nó kiếm được xiền thì mình cũng không kém nên cũng dám ngẩng đẩu một tẹo, haizza. Giờ chúng nó tay bồng tay bế, có đứa còn hoàn thành xong chỉ tiêu rồi mình vẫn còn nhẩn nha, tha thẩn đi buôn chuyện nơi nơi. Nếu không thì cũng sỹ này sỹ kia, còn mình vẫn cứ mỗi nhân, tủi thưn quá xá. Nói chung là gì cũng chậm hơn bạn bè, hic.
Hình như mình mắc cái bệnh thong thả, nước đến chân thậm chí còn chưa buồn nhảy, quay lại nhìn xem nước trong hay đục rồi mới nhảy í, hic.
Nói như Dứa, chị phải mất gấp đôi thời gian so với người khác cho mỗi một sự thay đổi. Hic, kể cũng đúng.
Mình cũng đã từng tự thay đổi mình, biến rùa thành ngựa, cũng tập phi nước kiệu ầm ầm í, nhưng rồi không chịu được. Có lẽ một phần tại thần kinh thuộc diện yếu, không chịu được áp lực nên có vấn đề gì là mình phải bóc tách, ngắm nghía, nghiền ngẫm rồi mới khẽ khàng cửa mình hành động, hức. Cũng tại thần kinh yếu nên không làm nhiều việc được cùng lúc, đành phải lần mần làm từng việc một mà thôi.
Nói chung, cuộc sống cũng như công việc mình ngại sự gò ép, va chạm. Công việc thì ngại những áp lực, cuộc sống thì e dè xung đột, đa phần là tránh. Thế cũng có khi bị bảo là "dĩ hòa vi quý", là khách khí ... nhưng vì thế đã có xung đột rồi khó mà còn giữ được tình như cũ. Tóm lại, hình ảnh của mình đúng là con rùa, có sự vụ gì thì rụt cổ vào chiếc mai dày chắc chắn cho an toàn, hic và lúc nào cũng nhẩn nha, đủng đỉnh gặm cỏ như con dê. Hic, thế đấy!
PS: Có cái tai tồ nó hoành tráng thế kia là do bệnh nghề nghiệp, đang soạn nội dung, đúng đến phần đó thì dừng lại nhẩn nha vik cái ẻn, hí hí
Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011
Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011
Bởi vì một vài comment ngắn ngủi không bao giờ đủ cho một trái tim ...
FACEBOOK – BẠN CÓ THÍCH HAY KHÔNG?
Bạn có Facebook không?
Nếu bạn hỏi “Facebook là gì?”, tôi đoán bạn cỡ tuổi bố mẹ tôi (khoảng 50) hoặc già hơn thế.
Nếu bạn trả lời “có”, bạn thuộc vào nhóm 7.2% dân số thế giới ít nhiều ra vào Facebook. Bạn không thuộc vào loại hiếm quý, vì bạn là công dân của một xã hội có đến 500 triệu người, tương đương với một nước có dân số gấp 1.6 lần nước Mĩ. Nhưng chúc mừng bạn, vì bạn rất là thức thời. Chẳng phải ngày nay người người Facebook, nhà nhà Facebook, ngành ngành Facebook đó sao?
Còn nếu bạn trả lời “không”, hoặc “có, nhưng hầu như không tham gia gì nữa” , bạn là đối tượng rất hấp dẫn đối với tôi đó. Hãy kể cho tôi biết lý do vì sao bạn không tham gia hoặc rời bỏ Facebook, một trong những mạng xã hội hàng đầu hiện nay; Bạn có biết dùng máy tính và lướt web không? (Nếu bạn đang đọc những dòng này, tôi cho là bạn biết). Facebook nơi bạn ở có bị chặn không? Nếu không thì bạn có phải là một anh chàng/cô nàng ưa sống khép kín nên không thoải mái với mạng xã hội không? Nếu không, thì có phải bạn quá bận rộn với cơm áo gạo tiền đến nỗi không có thời gian lên mạng không? Nếu bạn lại trả lời không lần này nữa, thì khả năng cao bạn là một người đáng để tôi… ngưỡng mộ đó!
Vì sao ư?
Vì trước hết, bạn có một bản lĩnh cao cường dám không chạy theo đám đông và trào lưu mới. Tất cả những người bạn của tôi mà từng đóng cửa (deactivate) trang Facebook của họ cuối cùng đều đã quay trở lại!
Thứ hai, bạn quản lý thời gian khá tốt (hơn tôi), không phí phạm thời gian hóng hớt chuyện thiên hạ trên mạng. Bạn có biết thời gian 500 triệu người đó dành cho Facebook là bao nhiêu không? 700 tỉ phút mỗi tháng. Nếu tính cho 500 triệu người có tài khoản trên Facebook, thì bình quân mỗi người lang thang trên Facebook 47 phút mỗi ngày. Thật ra chỉ có 50% số người dùng Facebook là tham gia tích cực, nếu chỉ tính cho họ (tức 250 triệu người), thì mỗi người dành ra đến hơn một tiếng rưỡi mỗi ngày cho Facebook! Bạn dự định lên Facebook chỉ để xem cập nhật tình hình của vài người bạn thân trong vòng 15 phút, nhưng rồi bạn đâu có chịu dừng lại ở đó. Bạn thấy có hình đám cưới của một người bạn của bạn của bạn. Bạn tò mò muốn xem cô dâu có xinh gái, chú rể có đẹp trai không. Rồi cuối cùng bạn ngồi click click xem hết hình người này đến người khác, toàn những người không quen biết, nhìn lại đồng hồ thì ôi thôi một tiếng rưỡi đã trôi qua mất rồi!
Với một tiếng rưỡi đó, bạn có thể tập thể dục trong 30 phút, vừa đọc sách vừa đắp mặt nạ dưỡng da trong 30 phút, và gọi điện cho bố/mẹ/anh chị em/bạn bè thân của bạn hỏi thăm trong 30 phút còn lại.
Thứ ba, bạn không bị mắc vào một chứng bệnh mà nhiều người đang xôn xao dạo gần đây, đó là chứng “ái kỷ” (Narcissism). Mô tả ngắn gọn cách người ta nhận diện một người nào đó mắc bệnh này là thấy người đó đăng tải rất nhiều hình ảnh chụp riêng của người đó lên Facebook mà rất ít hình người khác hoặc hình chụp chung với người khác. Thêm nữa, là người đó cập nhật tình hình bản thân liên tục trên Facebook; Vui, buồn, nóng, lạnh, đói, no, đá bồ hay bị bồ đá… gì cũng la lên cho thiên hạ cùng hay. Ơ, nói đến đây thấy mình cũng có mắc cái chứng này!Mà vì thế nên mới ngưỡng mộ bạn nào dám nói không với Facebook đó. Bạn ấy không bị cám dỗ bởi việc thu hút sự chú ý của thiên hạ bằng một trong những cách hiệu quả nhất hiện nay: Facebook!
Thật ra, không phải ai sống trong xã hội Facebook này cũng hoàn toàn vui sướng hạnh phúc. Những người mà tôi quen biết, ai cũng từng ít nhất một lần muốn bỏ Facebook ra đi. Vì sao?
Bởi vì Facebook thiếu một thứ mà sâu thẳm bên trong trái tim, tâm hồn của mỗi người đều mong muốn. Đó chính là… chiều sâu!
Comment một chút chỗ này, click “like” một phát chỗ kia, hay upload nguyên bộ hình ảnh trong một chuyến đi chơi gần đây, đều là việc dễ làm. Trong khi đó, bạn sẽ phải tốn rất nhiều thời gian, nỗ lực, sự kiên nhẫn, và tình cảm để mà thật sự gặp gỡ những người thân, người bạn của bạn trực tiếp và thật sự dành thời gian với họ, nhìn ngắm họ, lắng nghe những tâm tư của họ, biết thêm về họ, và ở bên cạnh họ. Thông thường cái gì mà dễ dàng thì hời hợt, cười nói vu vơ vài câu thế thôi. Chỉ có sự đầu tư tình cảm một cách nghiêm túc thì mới có thể đem lại “hiệu ứng tình cảm” sâu sắc. Facebook một mặt tạo cho bạn một môi trường thuận lợi để giữ liên lạc với thật nhiều bạn bè, nhưng mặt khác đã lấy đi khoản thời gian mà bạn có thể dành riêng cho một vài người bạn thân thực sự của bạn.
Rất nhiều người tham gia vào Facebook vì không thể chịu đựng được sự cô lập và cô đơn, để rồi sau đó nhận ra rằng Facebook dường như làm cho họ cảm thấy còn cô đơn nhiều hơn thế nữa.
Bởi vì một vài comment ngắn ngủi không bao giờ đủ cho một trái tim…
*Số liệu sử dụng trong bài viết lấy từ: Facebook Press Room và World
PS: Lạy zời cho cái Multi này nó đừng quá đỏng đảnh để mình khỏi phải lích kích mất công chuyển nhà như lần trước nhá!
Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011
Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011
Hold me
Nói chung thì mình không thích những người sống quá thiên về cảm tính cho lắm, cái kiểu sướt mướt, ủy mị, làm cho cuộc sống nó cứ bế tắc thế nào í, không tiến lên được.
Ấy thế nhưng mình lại rất ngưỡng mộ những người hay phá cách, sống bản năng theo kiểu hoang dại, thik cái kiểu nổi loạn. Nói chung là cực kỳ ngưỡng mộ những người dám sống theo cách mà mình lựa chọn không phải e dè vì xung quanh vì lề thói ... về bất cả cái gì cả. Ví dụ nhé, mình thik viết, từ xưa đã thế. Hồi bé tí đã ôm cái quyển nhật ký bé xíu xinh xinh, rồi sau ngại, xấu hổ, ngượng, sợ nhỡ ai đọc lại thấy dớ dẩn, hâm ... thế là viết xong lại hì hụi, cắm cúi đốt đi. Chẹp, đúng là hâm hết bến, hức. Giờ viết blog, mình cũng thik cực í, dưng cũng sợ bị bảo là hâm nên chả dám vik nhìu, haizza. Sợ đủ thứ. Hoặc là mình rất thik làm những gì đó phá cách, nổi loạn ... dưng mà rồi thì lại cực kỳ ngoan ngoãn như con chó cún í. Chẹp.
Mình đang đọc "Quy luật của sự nổi loạn" và cuốn về Thiền "Từ hối hả đến ung dung", ha ha ha
À, mình đang được 1 nàng tả cho cái sự thi vị, romantic của Đà Lạt, nàng í trầm trồ rằng đang đượm tràn cảm xúc, nghe thôi là mình đã muốn điên lên được để được hưởng cái cảm giác đượm tràn kia. Thế nên mình thề rằng, nếu không ai đi cùng mình thì mình sẽ tự nổi loạn, một mình lên Đà Lạt để nhặt lá vàng và ngắm ống bơ rỉ lăn, thèm phiêu thế. Thề!
Hold me,
Just hold me please don't ask me where I come from
or why I cry these tears
just hold me
hole me please
Let me rest in the silence of your embrace
Give me a moment
And don't ask me explain
'Cause all I need
All I ask for....
Hold me,
Just hold me please don't ask me where I come from
or why I cry these tears
just hold me, hold me please
Just hold me please don't ask me where I come from
or why I cry these tears
just hold me
hole me please
Let me rest in the silence of your embrace
Give me a moment
And don't ask me explain
'Cause all I need
All I ask for....
Hold me,
Just hold me please don't ask me where I come from
or why I cry these tears
just hold me, hold me please
Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011
nghe yêu thương nay quay về gần gụi
Chiều nay mình đã rất mủi lòng, rất rất thấy lòng trầm, nước mắt cứ ầng ậc, nhưng không để lăn. Chao ôi, đôi lúc dù biết rằng mình cần sống mạnh mẽ hơn, cần biết yêu thương chính bản thân mình đã mới đủ sức mà yêu thương mà bao bọc người khác, nhưng không phải lúc nào mình cũng sống cực kỳ lý trí được (mà vốn bản chất mình là người nhạy cảm và sống theo cảm tính), nhưng dù sao mình cũng đã làm được việc rằng không ai biết tâm trạng xốn xang của mình khi đó.
Tối nay, mình ở nhà một mình trong căn nhà mới khang trang của mẹ mới xây, mẹ đi chơi cùng câu lạc bộ, TA đi chơi tennis. Mình không một chút thấy lẻ loi hay cô đơn với cảm giác một mình này, nhưng mình chạnh lòng. Mẹ, đã bao nhiêu đêm ở một mình trong căn nhà rộng rãi và tiện nghi này?
Mẹ, mình yêu người phụ nữ đã gắn bó hơn 30 năm với mình bằng tình yêu của một đứa con gái, bằng tình đồng cảm của một người phụ nữ, bằng tình đồng chí với một người đồng đội cùng chịu những đắng cay của cuộc đời mẹ và bằng tình cảm của một người đàn ông muốn bao bọc lấy người phụ nữ của cuộc đời mình. MẸ!
Từ khi lấy chồng mình càng mủi lòng thương mẹ nhiều hơn, xót xa mẹ nhiều hơn. Cuộc hôn nhân của mình mới được hơn 1 năm, quá ngắn ngủi để có thể lượng giá được đó là cuộc hôn nhân thế nào. Nhưng mình ngẫm lại với cuộc hôn nhân mà mình đã được sinh ra, liệu mẹ đã có được bao nhiêu ngày thực sự được yêu thương trong cuộc hôn nhân ấy?
Mình biết rằng hôn nhân là thực sự không đơn giản chút nào, và cuộc hôn nhân của mình cũng có những vấn đề sẽ phải đối mặt với nó, nhưng rất nhiều lúc khi cảm nhận được những thông cảm, thấu hiểu của TA với mình, mình chạnh lòng thương mẹ, giá mẹ chỉ cần có một chút điều đó ở người đàn ông mẹ đã gắn bó cả tuổi thanh xuân, hy sinh những gì tốt đẹp nhất thì có lẽ cuộc đời đã khác.
Người ta bảo đàn bà đứng chữ Canh thì "canh cô", lại còn tuổi Dần nữa ...
60 tuổi, con gái đi lấy chồng, mẹ dù rất hạnh phúc khi thấy con gái tìm được bến đỗ nhưng không tránh khỏi cảm giác một lần nữa bị mất mát điều gì rất riêng của mình. 60 tuổi, đúng là canh cô, mẹ sống một mình và tự phải đi tìm niềm vui cho cuộc sống của mình đầy chông chênh, tròng trành như nón không quai.
Mình 6 tuổi, háo hức, hớn hở vì được biểu diễn văn nghệ, bỏ ăn cơm chỉ lo váy áo, tô son môi sao cho thật xinh, mẹ cũng bỏ ăn vì mải chạy theo con.
Gần 60 năm sau, mẹ làm việc mẹ, con làm việc con, mẹ còn dặn con, con cứ lo việc của con nhé, mẹ tự lo được... nước mắt chảy xuôi ...
60 tuổi, mẹ lại một lần nữa phải tự vượt qua những định kiến của xã hội, những xì xèo của dư luận trên con đường để tìm niềm vui cho tuổi già. 60 tuổi, mẹ tham gia câu lạc bộ khiêu vũ dành cho những người cao tuổi và tìm thấy niềm vui, sự háo hức ở đó. Mẹ là thế, luôn phải tự vượt qua những định kiến. Dù thế nào, nhưng mẹ vui, thế là mình mừng và ủng hộ.
Mình không dám trách móc gì bố, có điều, thật lòng mình xót xa cho mẹ. Tất nhiên, mọi tổn thương, những đổ vỡ rồi cũng dần được tha thứ nhưng có những vết thương không bao giờ lành lặn dù có thể đã được phẫu thuật.
Mình biết TA đã rất thương vợ và cũng nghĩ cho vợ nhiều và mình thật lòng cám ơn điều này. Mình may mắn bước chân vào gia đình nhà chồng có tư tưởng khá thoáng và tây nên mình cũng được thoải mái, chưa phải làm dâu ngày nào và hiện tại cũng có thể dành nhiều thời gian cho nhà mình hơn nhà chồng.
Khi mình ra ở riêng, mẹ ở một mình, lòng mình chất chứa cơ man nào là những giằng xé, dằn vặt, đau đáu nghĩ về mẹ, mất ăn mất ngủ, khóc trong giấc ngủ. Rồi mình cũng tự dàn xếp được với chính mình để yên ổn cho cuộc sống riêng cùng với sự hỗ trợ của chồng.
60 năm mẹ ở nhà tập thể, ao ước mãi giờ mới có nhà riêng, cũng biết con gái lấy chồng thì sẽ theo chồng nhưng mẹ vẫn để riêng cho mình một khoảng trang trọng trong nhà bởi mẹ bảo đây là nhà của mẹ và các con chứ không phải nhà của mẹ.
Mình hiểu rằng, TA cũng phải có trách nhiệm của con trai trưởng với bố mẹ, với gia đình nên mình không thể yêu cầu TA chỉ nghĩ cho mình, mình cũng phải nghĩ cho cả TA nữa, mình hiểu vậy. Nhưng lòng mình vẫn ngổn ngang lo lắng cho mẹ. Đôi khi, mình tư than thân trách phận, sao mình lại rơi vào hoàn cảnh éo le, bố mẹ đã không vẹn đường nên mình phải một chốn đôi nơi, giá mình có thêm một anh chị em gì đó để thiếu đứa này thì có đứa kia ... Uh, nhưng ai cũng có cảnh khó khăn, éo le của mình mà, trách chi trời.
Dù sao thì mình cũng đang cố gắng để sắp xếp lại cuộc sống của mình một cách tích cực hơn, và những phút nặng lòng cũng chỉ là những nốt trầm trong bản nhạc nhiều cung bậc của cuộc sống thật nhiều điều đáng để sống và để trải nghiệm, hihi
PS: Định tìm một cái ảnh ngày vu quy để post kèm entry, nhưng buồn cười là chả có cái pix nào có riêng 2 mẹ con cả, hihi, chắc tại cả mẹ cả con vui quá nên mải chụp ảnh với mọi người thui chứ chả nhớ là phải chụp 2 mẹ con mí nhau, thôi thì post cái ảnh có cả 2 dì nữa vậy, hí hí. Dưng cơ mà flick nó mad thế nào í, chả tìm thấy HTML để post ảnh, chẹp.
Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2011
Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011
Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011
Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)