Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

hét to và thì thầm

Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:

“Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau ?”

Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:

“Bởi vì người ta mất bình tỉnh, mất tự chủ!”

Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo:

“Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”

Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng. Sau cùng ông bảo:

“Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”

Ngưng một chút, ngài lại hỏi:

“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”

Rồi ngài lại tiếp tục: “Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”

Ngài kết luân: “Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !”

PS: Dạo này mình hay hét to, hức nên chắc sắp đau tim òi, hức

Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

tình yêu để biết ơn

Trong chuyến du lịch ngắn ngay ở biển, Theresa vô tình nhặt được một bức thư trong chai trôi dạt vào bờ biển. Nội dung bức thư khiến cô cảm động và quyết tâm đi tìm người viết. Vươt một quãng đường xa, Theresa đã tìm ra Garrett. Họ quen nhau, thân nhau rồi yêu nhau.
Garrett bị sự thẳng thắn và nữ tính của Theresa chinh phục và thổi vào con tim chai sạn  được yêu thương một lần nữa sau khi người vợ mất. Theresa bị hấp dẫn bởi sự chân thành của Garrett và tìm thấy một bờ vai vững chắc sau khi chia tay người chồng đầu tiên. 
Tưởng chừng, cả 2 là sự hàn gắn cho nhau một cách hoàn hảo. Nhưng chính vào lúc Garrett đến thăm Theresa anh đã phát hiện ra mọi chuyện, về chiếc chai, về những lá thư ... Anh có cảm giác bị tổn thương vì tình cảm với người vợ đầu bị đem ra đùa cợt. Anh cảm thấy thất vọng với tình cảm của Theresa. Bằng sự chân thành của mình, Theresa làm cho anh hiểu cô đã yêu anh sâu sắc đến mức nào. 
Garrett  rất khó khăn để quyết định rời bỏ nơi thuộc về anh và người vợ cũ để đến với tình yêu mới. Và anh quyết định viết một bức thư chia tay để tạm biệt người vợ cũ Catherine, nói rằng anh đã được một người phụ nữ nữa cảm phục trái tim và biết rằng anh đã yêu lần nữa, yêu một người phụ nữ như đã từng yêu cô ấy. Garret dốc hết sức để hoàn thiện con tàu dành cho Catherine và ra khơi tạm biệt tình yêu với Catherine để đến với Theresa. Nhưng, đêm đó biển động, anh cứu một gia đình bị lật thuyền, còn anh bị chết đuối.
Bố Garrett gọi điện cho Theresa để thông báo và khi cô đến, ông đã đưa cho bức thư cuối cùng của Garrett viết tạm biệt Catherine.
Với Theresa, cô học được cách chấp nhận những đau đớn, mất mát trong cuộc đời và cám ơn cuộc đời đã đem đến cho cô một tình yêu, một tình yêu để biết ơn.
Phim là mối tình đẹp và kết thúc thật bất ngờ.

Lâu lắm rồi mới lại được xem phim, để nhận ra rằng tình yêu không dễ để tìm thấy, tìm thấy rồi không dễ để nắm giữ được nó. Nhưng cuộc sống là những trải nghiệm, là những đến rồi đi, đi rồi đến những khoảng khắc đẹp, những tình cảm chân thành, và để có nhau. Viết lại để lưu giữ những cảm nhận, hihi
Hehe, dạo này lại trở về vụ crazy fan phim ảnh rồi nên blog bị sao nhãng, hư hư

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

ôm sắc

ghét nhất mùa hè, cứ nắng lên là sốt xình xịch, giã kháng sinh liên tục vẫn sụt sịt suốt. Mùa hè mình đúng là cái lọ thuốc, không sai được. Cổ họng thì cứ như có gai ở trong í, đến uống sữa cũng không trôi thì còn gì trôi được cơ chứ, haizza, phiền vô cùng.
Người bã ra, vật vã với cái sốt đến là hãi. Ghét.
Mùa hè chỉ thích đi biển, no working, no deadline, nghỉ ngơi, hưởng thụ và tận hưởng thế thì may ra mới không ôm sắc được. Ơ, ra mà được thế thì thik xiết bao.
Thế hay là đi làm quần quật 3 mùa, còn mùa hè thì chỉ để tận hưởng nhỉ? Hay là thế nhỉ!
Ối nhưng mùa đông thì lạnh buốt, cứ ra ngoài đường thì run lẩy bẩy, cóng hết cả lại cơ mà chỉ nằm trong chăn là thích nhứt í.
Mùa xuân thì mưa phùn, gió bấc, ra ngoài đường là ướt nhèm nhẹp, ướt lướt thướt, lúc nào cũng lôi thôi đến là bực mình còn đâu cảm hứng mà làm việc.
Thu hả, nghe mà nao lòng, nghe mà xao xuyến, nhưng thật là cái mùa í thảm lắm í, cứ trầm cảm cả mùa í, lấy đâu ra tâm trí mà kiếm tiền, hức
Xét cho cùng, các mùa đều ôm sắc hết, chả mùa nào là ôm huyền cả. Phiền lòng thật đấy!
Em ốm lắm, cần có hoa quả, đường sữa  và chút tình cảm gọi là quan tâm. 

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Tình yêu

Mình không nghĩ rằng tình yêu lại có giá trị to lớn và cần dâng hiến đến thế. Bỗng nhớ lại và thấy thực sự hối hận vì hồi sinh viên mình đã không tham gia chuyến ra Trường Sa mà chọn  đi làm dự án. Hôm nay thật sự thấy muốn khóc khi đi theo đoàn biểu tình. Thấy lòng trào dâng một niềm sung sướng khi thấy lực lượng CA chỉ đứng để dẹp đường cho đoàn biểu tình chứ không ngăn cản gì. Không biết, nói ra nghe thì sến, hơi ngượng nhưng thực sự thấy rất thiêng liêng.

ĐƯỜNG CHÂN TRỜI

(tác giả - PHẠM XUÂN NGUYÊN viết vào 5/2010 trong chuyến đi ra TRƯỜNG SA, và sáng nay , tất cả những ai có mặt đều thực sự cảm động khi nghe anh đọc lại bài thơ này!)


Tôi nói cùng anh về đường chân trời
Không phải giới hạn của mắt nhìn ra biển
Không phải nơi xa vời chân đi không thể đến
Không phải chốn bồng bềnh hư ảo chân mây

Đường chân trời của tôi là Song Tử Tây
Chỉ kề hai bên là Song Tử Đông cách biệt
Là nấm mồ nhỏ nhoi cho Nam Yết
Người lính trẻ quên mình cứu xuồng, đảo trôi
Là Colin, Gạc-ma sừng sững đường chân trời
Sáu mươi tư chiến sỹ hải quân quên mình vì nước
Máu các anh không nào tan được giữa lớp lớp trùng khơi song vỗ bời bời

Đường chân trời tôi đi từ những tiếng cười
Những ánh mắt của trẻ thơ trên đảo
Những hàng cây bão táp phong ba chịu nhiều gió bão
Vẫn xanh hết màu xanh cho đảo hoá quê nhà

Tôi vạch đường chân trời qua những dàn DK 
Người và sóng lắc lư trên biển
Những người lính lấy thân mình làm bến

Cho leo đậu niềm tin ở giữa đất liền
Cho in cả lòng mình nhớ vợ thương con

Đường chân trời chảy qua bao số phận
Người trên bờ mong trời êm biển lặng
Người giữa khơi cho yên ổn ở nhà

Tôi nói cùng anh từ quần đảo Trường Sa

Đường chân trời xa ngoài vùng biển cả
Đường chân trời gần trong vùng thương nhớ

Suốt đời ta mang nợ chân trời.

PS: Blog không post được ảnh, bực mình quá thể!

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011

không tì vết

Sáng nay lướt net và đọc thấy 1 tittle kiểu như "người đẹp không tì vết". Uh, đúng là không tì vết thì nuột thật, mịn và căng, nhìn đúng là mãn nhãn. Nhưng nếu tư duy theo kiểu Critical Thinking (tư duy có phê phán, he he, cái này bệnh nghề nghiệp tí mừ) thì hem bít không tì vết kia là thật hay là phải dùng các biện pháp tì vết để chà tì vết. Hehe, vì thế nên mí có cái entry này, hì.
Uh thì ở đời ai chả muốn mình không tì vết không chỉ về thể xác mà còn bất kỳ điều gì. Tì vết là gì nhỉ? Tì vết là những vết thẫm màu hơn so với cái vốn có, có thể  hiểu đơn thuần là vết sẹo, có thể hiểu nghĩa bóng là những va đập nào đó để lại dấu tích trong cuộc đời mình, dù trông thấy hay khuất mắt nhưng khi đã va đập thì ắt hẳn để lại tì vết. Nhiều khi người ta còn gọi tì vết là vết nhơ.
Tì vết thì tốt hay xấu? Đương nhiên CÓ và KHÔNG. Xấu vì sẽ là một rào cản để khi người khác nhìn vào mình nó để lại một dấu ấn không được trơn tru lắm. Tốt vì nhiều khi nó lại là động cơ để mình bật lên để thể hiện được những điểm mạnh của mình.
Có nên có tì vết hay không? Nhiều khi muốn cũng chả được, lúc ấy trừ khi tự mình cào vào mình để tạo tì vết thì may ra có. Nhưng lắm lúc căng mình ra tránh hết sức vẫn bị tì vết. Vì thế tốt nhất cứ để tự nhiên, nhạc gì cũng nhảy được.
Bỗng nhiên ngẫm, mình có tì vết không nhỉ? 
Và nhận ra rằng mình có rất nhiều vết thâm tím trên cơ thể, có vết thì hết có vết thì để lại thành sẹo, sẹo nhỏ cũng có, sẹo to cũng có. Mình cũng thích một sự trơn tru, hoàn hảo, mịn và nuột nên nhiều lúc mình cố che dấu đi những tì vết ấy. Nhưng cũng chả để làm gì nếu những tì vết ấy là một phần tất yếu cuộc sống của mình, chả cần che đậy, cứ để mộc nó thế!
Có cuộc sống nào không tì vết không nhỉ? Chắc trong tủ gương.
Entry nhảm cho một cảm giác không vui, thèm đi uống rượu. Uống rượu xong chắc mình có thêm chút tì vết nữa, he he
Vừa lướt home, thấy nhà chị Lyly có cái note "Kỷ niệm như rêu, em níu vào trượt ngã", hí hí, đây là cái blast thuở 360 mình hay giật, hehe, ngã nhiều nên lắm tì vết quá à, hư hư

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

Chơi blog bao lâu mà vẫn không biết cách làm chủ bản thân. Đóng xừ nó vào cho nhẹ nợ còn làm được việc khác, ra ra vào vào, điên ruột.

Đời, đúng là ảo tung chảo

Bỗng dưng thấy đời thật là dở nhưng vẫn phải niềm nở, hê hê. Ngẫm buồn cười nên phải chui vào đây xả tí, hí hí hí.

Lại nói chuyện cô bạn xa xưa của mình bỗng dưng gặp lại và thế là cô í xăm xoi tìm hiểu xem đời mình đã thế nào trong chục năm không có tin tức í. Rồi vì cô í tự cho rằng cô í đã lấy chồng được hơn 5 năm rồi, có con rồi nên có đủ khả năng để dạy bảo cho mình. Hic, mình cứ như con chuột bạch để cô í làm thí nghiệm về cách đào tạo chồng của cô í. Ảo tung chảo.
Mình đang phải mang sách vở đi học các chị về tính nhường nhịn chồng (hí hí, cái này nghe mềm mại tí, hí hí), thế mà cô í gào lên rằng "sao mày ngu thế!" ( hic, thề là từ nhỏ đến giờ chưa ai nói mình là ngu cả, chỉ bảo mình cực kỳ dốt thôi, hé hé). Cô í dạy mình cách làm thế nào để đào tiền của đức ông chồng một cách khéo léo mà hắn cóc nghĩ là đang đào. Ôi dzào, mình bảo: chồng ấy giàu thì ấy mới phải tìm cách đào chứ chồng tớ nghèo kiết xác có đào cũng chả có gì mà đào. Thế là nó bảo mình "đại ngu", hự hự, thảm thê cuộc đời! Nó bảo mình chứng tỏ chồng mày là ông mưu quá cao nên mới để mày nghĩ là không có gì để đào, hú hú. Thú vị hết biết. Rồi bảo tiếp rằng: ông chồng mày nhìn mặt thì hiền lành nhưng mà "sói đội lốt thỏ", hí hí, cái lày thì mình phục nó, dứt chí ní, chí ní, hí hí. 

Cô í bảo mình quá giản dị, phải ăn chơi vào, sắm sửa này nọ vào, phải như cô í í, ai đời rủ đi làm nail mà lại bảo: tao chả bao giờ làm nail cả thì đúng là nhà quê quá! Ờ thì mình nhà quê thật, quê cả rừng cả nải í chứ, thì thôi, mình làm gái thôn quê cho nó lành, nhiễm cái không khí ô nhiễm chỉ tội đen phổi thui. Thế là lại bị cô í bảo rằng : có học mà bảo thủ, hức. Mình đành thẽ thọt thưa rằng, tao thất học lâu rùi nên hem có cấp tiến được. Nó bảo bố mẹ mình phí công cho mình học hành tử tế giờ không biết dạy  chồng để chồng điều khiển, huhu. Khổ thân bố mẹ mình, chắc buồn lắm nếu biết con mình bị chê thẳng cánh có bay thế này, rồi mẹ mình lại ôm mặt khóc huhu mà thui, hức hức.

Cô í lại dạy mình rằng: tao biết mày tốt, mày ngoan, nhưng giờ thời buổi này vớ vẩn là bị chồng nó xỏ mũi lúc đấy lại khổ, nên phải "gái ngoan dạy chồng". Hứ, tưởng giề, chứ cái việc dạy dỗ kia mình sợ lắm có dám dạy ai bao giờ đâu, dạy đàn ông càng không dám lới xới í. 

Chả nhẽ mình lại bảo nó, thôi mày cho tao yên thân để tao còn kiếm tiền, chồng tao chả đại gia nên tao phải cày để còn có tiền sống, he he. Đời đúng là nhiều lúc ảo tung chảo, huhu

Nhớ hồi xưa ông ngoại dạy mình câu này "khôn ngoan chẳng lọ thật thà", thôi thì mình có sao dùng vậy, cơm chấm cơm thoai chứ chả dám khôn ngoan gì cả, nhỉ!!

Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

Ồ kìa, mình!

Dạo này lại thích thể hiện cảm xúc kiểu như rất là vui, rất là happy, rất là sung sướng, rất là ghét cay ghét đắng, rất là thấy phiền nhiễu, rất là thấy phiền lòng ... Đấy, kiểu là thế!

Sáng nay lúc đang tưới cây và thấy những cái mầm đẹp quá nên mình hì hụi chụp lại chúng, mình nó đùa một câu và mẹ rất phiền lòng vì câu nói đùa của mình đấy. Mẹ bảo nói như thế không phải là mình, hức. Thế là lại băn khoăn, không hiểu mình là thế nào?

Mẹ có vẻ không thích cái kiểu phóng khoáng gần đây bỗng xuất hiện ở mình, chẹp. Mẹ thích mình lúc nào cũng chỉn chu, nết na, thùy mị, e ấp, đầy tính trách nhiệm ... đấy, kiểu là thế. 
Nhưng mình không còn chỉ có thể, mình càng ngày càng thích phóng khoáng và phá cách. 

Cũng chả biết dùng từ "phóng khoáng" có đúng không nữa, nhưng mình thích việc được tự do bay bổng với những suy nghĩ và được thực hiện nó. Càng ngày mình càng ghét những điều được gọi là chuẩn mực, mô phạm, ghét sự gò bó, bí bách, chỉ muốn xổ tung những thứ đó ra mà thôi.

Nhà cửa mình dạo này quả là không ngăn nắp chút nào, mình cực kỳ phiền lòng vì điều này, mình lười quá. Mình thích sự sắp xếp, chỗ này một tí, chỗ kia một tẹo, đây đặt lọ hoa, kia đặt mấy cái chậu lá bé xíu chẳng hạn. Như thế thấy đời thơ hơn và có cảm hứng để làm gì đó hơn. Nhưng mình cứ nay ở đây, mai ở kia, đến cái tủ quần áo cũng chả cố định, lúc thích mặc áo màu xanh thì cái áo đó lại ở tủ bên kia. Hic, thế là chán, mặc gì cũng được, cứ cốt đủ để che thân, hức. Tệ thật đấy, để rồi cả ngày chả thấy có hứng để làm gì cho tử tế vì mặc cái áo không thích. À, cái này là cơ chế đổ lỗi đã bắt đầu xuất hiện trong mình, hí hí.

Mặc dù mình đang nghèo kiết xác, nhưng mình lại đang thấy vô cùng sung sướng vì mình lại được tặng 1 cái thẻ spa, ôi chao, đời thật tuyệt khi được người khác chăm chút cho mình từng milimet, thật vô cùng hạnh phúc lắm í.  
Hàng ngày mình lại cần mẫn lụi cụi làm bữa sáng, rồi đi pha 1 bình nước la hán và articso để uống cho mát. Vị của nó thật thơm. Cuộc đời mình tóm lại rất thích từ "thơm", chỉ thế thôi, nhỉ!

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

HÃY NÓI YÊU THÔI, ĐỪNG NÓI YÊU MÃI MÃI

Sáng nay, trong khi sắp xếp những chồng thư cũ, tôi tình cờ đọc lại một bài thơ ngắn của Jacques Prévert mà cô bạn cũ nắn nót chép tặng trên một tờ thư có in hoa rất đẹp. Bài thơ vỏn vẹn năm câu được cô đặt vắt qua hai trang giấy một cách đầy ngụ ý.

 

Trang thứ nhất:

Tôi sung sướng và tự do

Như ánh sáng

Bởi hôm qua anh ấy nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi

 

Hai câu cuối bị đẩy qua trang sau:

Anh ấy đã không nói thêm

rằng anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi…

 

Khi đọc bài thơ này cách nay hai mươi năm, tôi đã cảm nhận nó bằng một tâm hồn tươi trẻ. Bây giờ, cuộc sống giúp tôi nhìn có lẽ đã khác đi về bài thơ trên trang giấy đã ố vàng này.

 

Cô gái trong thơ nhạy cảm và tinh tế, vì đã không đợi đến khi người mình yêu quay lưng mới xót xa nhận ra rằng tự do “như ánh sáng” chỉ là một thứ tự do mong manh. Hạnh phúc “như ánh sáng” là một hạnh phúc có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

 

Nhưng giả sử chàng trai có nói thêm rằng “sẽ yêu mãi mãi”, hoặc có thề hứa trăm năm đi nữa… ai dám khẳng định trái tim chàng sẽ không đổi thay? Nếu từng đọc Ruồi Trâu, hẳn bạn còn nhớ đọan văn này: “Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều nào đó, thế là đủ rồi.”

 

Ngoài sự “thiết tha tự nguyện” đó ra, chẳng có gì ràng buộc được trái tim con người, nên đừng tin chắc rằng ai đó sẽ mãi không đổi thay. Cũng không thể buộc ai đó không được đổi thay. Trên đời không có thứ vũ khí hay quyền lực tuyệt đối nào có thể níu giữ trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối. Cho dù đó là nhan sắc, một tình yêu sâu đậm, những kỷ niệm sâu sắc đắm say. Càng không phải là sự yếu đuối, sự khéo léo sắc sảo hay vẻ thông minh dịu dàng, sự giàu có hay thương hại…Những thứ đó có thể níu kéo một thân xác, một trí óc…nhưng không thể níu kéo một trái tim.

 

Trái tim vốn là một tạo vật mong manh và thiếu kiên định. Vì vậy, hãy tin vào điều thiện, lòng tốt, vào nhân cách và năng lực…nhưng đừng tin vào sự bất biến của nhận thức và tình cảm nơi con người.Hãy tin là mình được yêu trong khoảnh khắc này, nhưng đừng chắc rằng mình sẽ được yêu mãi mãiNếu chịu chừa chỗ cho sự đổi thay, ta sẽ tránh được không ít tổn thương sâu sắc.

 

Tôi không cho niềm tin là món quà vô giá mà ta dành cho người khác. Bởi đôi khi, sự tin tưởng hoá ra là một việc rất… đơn phương và vô trách nhiệm. Nó có nghĩa bắt người kia vào rọ, không tính đến khả năng thay đổi của trái tim con người. Tin tưởng là trút gánh nặng sang vai người khác, bất kể người ta có chịu nhận nó hay không. Việc nhận định hay quyết định vấn đề không còn dựa vào sự thận trọng, tỉnh táo, sáng suốt hay sự nhạy cảm, bao dung của ta mà hoàn toàn giao phó cho người khác. Và nếu khi họ thay đổi, ta thường nhân danh sự tin tưởng tuyệt đối mà mình đã tự nguyện gửi gắm để cho phép mình cái quyền được ghép tội họ.

 

Nhưng, bất cứ ai cũng có thể có lúc đổi thay.

 

Sự thay đổi của người khác, nhất là ở người ta vô cùng yêu quý, chắc chắn khiến ta tổn thương. Nhưng hãy nhớ rằng người quân tử khi đã hết tình cảm thì thường tỏ ra lạnh nhạt. Như ẩn sĩ Urabe Kenkô trong tập Đồ Nhiên Thảo đã viết: “Khi người sáng chiều hết sức thân quen, không có gì ngăn cách bỗng một hôm lại làm mặt lạ và có cử chỉ khác thường, chắc hẳn sẽ có kẻ bảo: “Sao xưa thế kia mà bây giờ lại thế khác?” Theo ta, thái độ lạnh lùng đó chứng tỏ người ấy hết sức đàng hoàng và thành thật.

 

Cuối cùng đó mới chính là cốt lõi của tình yêu, tình bạn và những mối quan hệ thân sơ khác. Sự thành thật, chứ không phải là lời hứa vĩnh viễn thủy chung. Bạn có thể yêu hay ghét. Thích hay không còn thích nữa. Chỉ cần thành thật, bạn sẽ luôn luôn thanh thản.

 

Tôi đọc lại lần nữa bài thơ ngắn ngủi trên tờ thư cũ, và cảm nhận một cách rõ rệt vẻ trách móc đắng cay dịu dàng rất đỗi con gái. Nhưng ít nhất cô gái trong bài thơ kia cũng biết rằng người yêu cô đã rất thành thật, khi không hứa một điều mà anh không tin chắc. Cô cũng biết trái tim con người là một tạo vật hoàn toàn tự do, và một khoảnh khắc đắm say hạnh phúc không hề là lời hứa hẹn vĩnh cửu.

 

Cô bạn yêu quý của tôi chắc cũng nhận ra điều đó, nên đã viết thêm một dòng chữ xinh xinh vào cuối trang thư, một dòng ngắn mà tôi không bao giờ quên được:

 

Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi!


PS: Lượm đâu đó, vì hay quá nên không thể không mang về nhà,, hihi