Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012

12.02

Công nhựn sống kiểu dư lày nhiều lúc có cảm giác muốn điên quá trời :-))). Dưng nhiều lúc lại thấy vui, hehe. Má với mình chả ai noái với ai câu nào suốt từ mùng 6 Tết đến giờ, 2 tuần rầu, kể cũng căng phết. Cơ mà mình ngẫm lại từ lâu lắm rồi mình lúc nào cũng sống trong cảm giác thấp thỏm với má, lúc nào cũng phải giữ ý giữ tứ, nhiều lúc vui quá đi một tí, hoặc thân thiện quá đi một tí, rủ rỉ chuyện gì đó và mình bừa phứa góp ý rằng mẹ nên thế này, thế kia thì tốt hơn ... ấy thế là lại bị một trận lôi đình mắng mỏ, quát tháo rằng láo, rằng mất dạy đủ kiểu, hic. Cứ sau mỗi lần như vậy mình lại tự nhủ rằng phải giữ khoảng cách với mẹ, không được thân thiết quá ... cơ mà lần nào mình cũng không làm được vì nếu mình chỉ vừa ít tâm sự với mẹ là mẹ lại nổi cơn giận dữ và trách móc mình xa cách mẹ, hic.
Hồi xưa tâm trạng mình luôn thấp thỏm, bất thường đôi khi có lẽ cũng do căn nguyên kia. Thế nên như thế này, có khi lại đỡ thấp thỏm, hehe

Hic, dưng giờ mình đâu có một mình như xưa, hồi trước nếu có gì giữa 2 mẹ con mình chỉ dám khóc và âm thầm chịu rồi quay ra năn nỉ, van xin mẹ tha lỗi. Kể cũng lạ, mẹ chả bắt nạt nổi ai vì mẹ có ầm ĩ người ta còn ầm ĩ hơn, và nói chung khi đã ầm ĩ lên, đám đông thường không ủng hộ mẹ nên mẹ đành hầm hầm về nhà, rồi tự rủa cái đám chúng họ là một lũ ngu, ít ăn học ... Mình nhìn cảnh mẹ cãi nhau với hàng xóm, với các em mẹ mà thấy kinh hãi vì không hiểu sao mẹ lại có thể hung tợn như vậy. Và mỗi lần như vậy mình mà góp ý mẹ không nên thế là y rằng một cơn thịnh nộ sẽ tiếp tục nổ ra trong nhà. Vậy nên, mình bao giờ cũng thua mẹ, bao giờ cũng là người phải lăn lóc vào để hòa bình trở lại. Mình cứ nhớ hồi bố mẹ còn ở cùng nhau, nhiều lần bố mẹ cãi nhau, mẹ điên lên gào thét, quăng quật đủ mọi thứ trong nhà, bố thì chỉ lo đóng cửa lại để hàng xóm không biết, rồi năn nỉ xin mẹ muốn gì bố cũng đồng ý cốt là mẹ đừng gào thét, đập phá nữa. Có những lần năn nỉ mẹ không được, bố phải quỳ sụp xuống chân mẹ lạy lục, hic :(( . Mình ghét bố từ khi ấy. Hồi ấy, mình toàn thấy nhà khác mà có cãi nhau thì đàn ông là người quát tháo chứ chả biết có nhà nào đàn ông lạy vợ như tế sao thế không? Lạ là sao hồi đó mình không ghét mẹ luôn mà chỉ ghét bố?
Đúng là mẹ luôn thành công trong việc kéo mình đứng về phía mẹ và cuộc chiến bao giờ mẹ cũng thắng. 

Mình chưa bao giờ đứng ở giữa trung lập giữa bố mẹ. Trong mắt mình, bố là người có lỗi trong cuộc hôn nhân của bố mẹ, còn mẹ là người hy sinh, mất mát chịu thiệt thòi. Mình luôn kết tội bố và ủng hộ mẹ tuyệt đối. 
Mình điên mất khi mình không đủ sức mạnh để thoát ra khỏi cuộc hôn nhân không thành của bố mẹ. Đến bây giờ, mình hơn 30 tuổi rồi mà vẫn còn bị giằng co giữa 2 người. Mình ghét chính sự yếu hèn này của mình.

TA dứt khoát không chịu ra ngoài ở với lý do, giờ ra ngoài ở thì khổ vì chưa có nhà riêng nên sẽ thiếu đủ thứ và đẻ đến nơi rồi mà ở ngoài thì cả nhà TA sẽ coi thường mẹ mình và sẽ nhìn mình với con mắt thiếu thiện chí. TA bảo ở đây, mình rắn rỏi tinh thần lên thì sẽ ok, không có vấn đề gì, khi nào đẻ, để lựa xem bà thế nào sẽ có quyết sách khác. 

Uh, mình cũng quen kiểu lúc nào cũng phải nice, smooth rồi, ngay cả khi mối quan hệ của mình với mẹ vô cùng xấu nhưng mình vẫn cố chịu đựng. Giờ phải thủ thế như này, mình không quen nên cảm thấy quá sức chịu đựng, hơn nữa, mình càng ngày càng như củ hành bị lột dần vỏ bên ngoài trước TA, những lớp vỏ bao bọc bên ngoài bị bóc mẽ hết, mình thấy trơ trọi khi bị tường tận mọi vấn đề của gia đình mình, của mình, mình thấy mất hết sĩ diện với chồng. 

Ngày nào đi làm TA cũng phải gọi điện về lo vợ tinh thần không yên, không dám ăn ở bên nội hay bên nhà em vì sợ vợ ăn một mình lại bỏ bữa. Lúc nào cũng lo củng cố tinh thần cho vợ. Nói thật, mình nghĩ chắc vừa lo đi làm, vừa lo làm điểm tựa cho vợ kiểu này, đàn ông nào rồi cũng thấy ngán, hức, ra ngoài, thiếu gì con chả bu lấy săn sóc.

Hạnh phúc gia đình vốn quá mong manh, ngay cả khi cảm thấy yên ấm cũng vẫn phải bảo vệ nó. Mình cảm thấy hơi đuối khi phải căng ra giữ TA thế này. Số mình đúng là cô độc anh chị em, khắc mẹ cha, hic, chênh vênh quá, đôi lúc thấy cứ như dây đàn sắp đứt, hứt hứt. May mà còn có cái blog để xả ra như thế này, huhu

17 nhận xét:

  1. đời như cái sì trum cho nên chẳng việc gì mà phải sì trum. cố gắng sì trum thì mọi thứ sẽ sitrum thôi. SÌ trum nàooooooooooooooooooooooooo

    Trả lờiXóa
  2. hô hô, giề mờ nhanh thía, hí hí

    Trả lờiXóa
  3. Kể ra cứ thế này là hông ổn tị nào. Hỡi những cái đầu thông minh, làm gì bây giờ? hic hic.
    đêm qua dựng chồng dậy nói chuyện. Hóa ra chị chồng tớ éo khuyên nhủ gì chồng mấy mà lại thêm mắm thêm muối làm chồng điên với tớ. Tớ nói ba năm không làm ra tiền thì bà ấy thêm thành 14 năm nay ha ha ha. Tớ bảo chồng anh toàn quyền đi, muốn giải thoát thì em giải thoát cho. Hôm sau thầng con lớn bảo: mẹ xuống ăn cơm, mình bẩu hông ăn nó bảo tối qua con nghe hết chuyện của bố mẹ rồi, mẹ đi ăn cơm đi. Tí chết ngất :P

    Trả lờiXóa
  4. Ây da, thăng Xu á?
    Kg nhá, đừng có giải thoát đấy, dứt khoát là đừng tha cho ổng í tự do thía nhá.

    Trả lờiXóa
  5. à cáu quá thì nói thế. Nói chung tốt lên. Nó hiểu ra mình thế nào nên đỡ cho mình. Từ tết nó ra vẻ oán hận, tối qua nói cho một trận thì hiểu ra

    Trả lờiXóa
  6. Đấy, tức là cứ đối thoại chứ đừng đối đầu với chồng ha, hí hí

    Trả lờiXóa
  7. mọi thứ gắng mà đối thoại kẻo lại như ông Vươn thì bỏ bu :D:D:D

    Trả lờiXóa
  8. Hú hú, hem đọc vụ ông Vươn :-))))
    Mà nói thế thui, chứ mới 3 năm nay là bố Xu Bi hơi chệch choạch tí thui, chứ những năm trước vẫn ok mừ
    Từ từ, lại cho vào khuôn khổ, hí hí, nhỉ!

    Trả lờiXóa
  9. ừa, cứ từ từ. Cô cũng nghĩ cách đi

    Trả lờiXóa
  10. hì hì, cái gì cũng yên ấm hết trơn thì đâu phải là cuộc sống, chị nhỉ,
    thế mí cần sự vun vén của ta, huhuhu :D

    Trả lờiXóa
  11. Sang nhà 4mắt đọc 1 phút tự kỉ đi, hay phết haha

    Trả lờiXóa
  12. Vui ko? Cứ phải thế. Hì

    Trả lờiXóa
  13. Tối nay ăn gì?
    Tối nay em nấu canh cá rô với rau cải, hê hê

    Trả lờiXóa
  14. Canh khoai tây, thịt rang. Hiiii

    Trả lờiXóa
  15. hụ hụ, lại chít vì cái mồm, huhu, no quá, căng hết cả rốn rùi, huhu, chít mứt

    Trả lờiXóa