Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

... váy hoa, giày nơ đỏ, nail và masscara

Mình.
Mình đã đi qua một chặng đường dài, chưa đủ để nói rằng mình là một người từng trải trong cuộc đời nhưng cũng đủ để khiêm tốn nhận rằng mình cũng thấm tháp một phần nào đó gọi là "vị đời": ngọt, bùi, đắng, cay (hic, nghe sến vãi, hic). Ngoài tuổi 30 chả đến nỗi để gọi là bị cuộc đời vùi dập rồi mạnh mẽ đứng lên, nhưng cũng có thể biết mình cũng đã vấp váp, ngã sưng mặt tím mày để rồi khóc nức nở, tức tưởi, ấm ức ... rồi gạt nước mắt đứng dậy, phủi đất cát lấm lem để bước tiếp.
Mình.

Nhỏ nhoi, bé mọn cả cuộc đời này dù có đi đến cuối con đường thì vẫn chỉ là một hạt cát, giờ này đã nhích lên một chút, hạt cát 45 kí giờ cũng bon chen lên được số đẹp 48. Cái chấm tròn bé mọn í rồi cũng đến lúc nhận ra rằng những phiền muộn, u sầu này kia của mình chả là cái đinh rỉ gì so với những đắng cay của người khác. Và thấy hận cái tính đỏng đảnh, thích ngồi mân mờ, ngắm nghía cái gọi là nỗi buồn và tự cho mình cái quyền được cô đơn. Bệnh, đúng là bệnh của thời đại. Ngồi tự kỷ, gặm nhấm móng tay rồi thấy mình là kẻ khốn cùng nhất của quả đất này. Bệnh, quá bệnh.
Mình.

Nhỏ nhoi và bé mọn ấy cũng kịp thông minh để nhận ra rằng mình phải có một cuộc đời khác thay vì cứ ngồi gặm móng tay và thút thít. Nhưng ... Cuộc đời éo le là ở chữ nhưng í đấy. Chậc. Nhưng nhỏ nhoi và bé mọn ấy mới dừng lại ở bước nhận ra. Tuyệt làm sao, ấy vậy mà cũng chỉ đủ dùng làm bữa sáng thôi, để no đủ cả ngày còn ít nhất 2 bữa trưa, tối chưa kể hoa quả, sữa, bánh quy nhấm nháp lúc đoi đói nữa cơ. Chà, vậy là vẫn thiếu thốn lắm. Chẹp.

Uhm, nói chung là cái gì cũng cần cả một quá trình cơ, chứ cứ mà nhận ra rồi là thay đổi ngay tắp lự thì ai cũng thành phật cả.
Mình.

Nhỏ nhoi và bé mọn ấy trong một tối tự cho mình là cô đơn, khi đăng ngồi gặm nhấm cái móng tay cuối cùng chợt cắn vào miếng thịt, đau nhói. Nhỏ nhoi và bé mọn ấy hét toáng lên ăn vạ cái kẻ đã làm miếng thịt ở ngón tay út của mình đau thế ...  ra sức đá nó, đạp nó cho hả dạ, và cao thủ hơn ăn vạ bằng cách khóc cho sưng húp híp mắt lên cho nó biết sức mạnh là thế nào. Nhưng ... gào thét mãi, khản cả cổ, mí mắt híp cả lại như một đường kẻ chỉ chả nhìn thấy gì ... Nhỏ nhoi và bé mọn ấy chờ mãi chả ai đến dỗ dành cả. Ờ, thì tự mình cắn mình, tự mình đạp mình, tự mình ăn vạ mình (nghe cứ tưởng quê của nhỏ nhoi và bé mọn ấy ở làng Vũ Đại cơ đấy, chẹp) ... ờ thì có mà đến mùa quýt sang năm cũng chả có cái vỗ vai nào cả đâu.
... Và,

nhỏ nhoi và bé mọn ấy chán. Chán cái trò ngồi thu lu trong bóng tối, gặm nhấm mấy cái móng tay, thút thít và chớp chớp đôi mắt ầng ầng nước. Chán, đến phát ngấy với chính mình.
Nhỏ nhoi và bé mọn ấy bò dần ra chỗ có nắng, thèm mặc váy hoa, đi đôi giày bệt có nơ đỏ (nhớ là nơ đỏ thôi nhá chứ hem phải giầy đỏ đâu), thèm đôi bàn tay xinh 10 ngón hồng hồng được làm nail (mà thế thì hem thể gặm móng tay được nữa), mắt masscara đen láy và dài mướt thì ầng ầng sẽ làm lem hết masscara ... thèm ...


16 nhận xét:

  1. xem ra bọn mình hâm hâm giống nhau nhỉ, nhõng nhẽo quá đáng.

    Trả lờiXóa
  2. có vẻ vẫn còn đang tuổi dậy thì em nhỉ :P

    Trả lờiXóa
  3. Thì cứ váy hoa,giày nơ đỏ,nail và masscara đê lên những 3 ký chắc nhìn múp lắm rồi gặp chắc muốn.........cắn thoai.

    Trả lờiXóa
  4. Nào, nắm chặt tay vào tớ dắt nhỏ nhoi đi vẽ móng.

    Trả lờiXóa
  5. Oái trong pix sao đọ vòng với Op hả?

    Trả lờiXóa
  6. đâu, sao hok thấy hình hạt cát 48 kí với váy hoa, giày nơ đỏ, nail và masscara ?

    Trả lờiXóa
  7. Hạt cát nặng 48 ký luôn, thích nha! :)

    Trả lờiXóa
  8. Cái cô bé diện váy hoa, nơ đỏ, giầy bệt... đâu? Nghe tả đã thấy đẹp và đáng yêu rồi!

    Trả lờiXóa
  9. Ra ngoài đi dạo với váy hoa thôi nào. Ngoài kia nắng đang chói chang này.

    Trả lờiXóa
  10. A thì nghĩ ngược lại. Những kẻ tự kỷ, tự đùa cợt với mình bây giờ là những người miễn nhiễm nhất!;-))

    Trả lờiXóa
  11. Có ai cấm em mặc váy hoa, giày nơ đỏ, nail và masscara đâu nhễ?! Hehe

    Trả lờiXóa
  12. thích con số 48 này :)
    đã đi qua 30 cái nắng rồi ư , sao chị nhìn mãi kô ra thế này :)

    Trả lờiXóa