Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012

Viết cho Nhím con : 07-10-2012


ngủ thì thôi, chứ cứ mở mắt là mông cong tớn lên dư lày, không cho lật là gào thét ầm ĩ ... Hic... Hic... Tròn 3 tháng đấy ạ! — at 


Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Mừng Nhím con tròn 3 tháng tuổi !

Con gái iu tròn 3 tháng tuổi, mẹ cứ lo Nhím hơi còi, nhưng trộm vía nay con cũng được 6 kg, mẹ tạm thở phào đỡ lo một chút. Con gái đã biết lẫy thành thạo, cổ ngóc cao ầu ơ nói chuyện với các bạn hươu, voi, gấu trên tường ... Tuy chưa biết tự lật lại nhưng và bắt đầu nhấc mông để lồm cồm bò!!!

Trộm vía giờ con đã bớt làm "khó" mẹ, tuy thỉnh thoảng nửa đêm huơ huơ tay chân ầu ơ, mum mum thì thỉnh thoảng lại nhí nhố vừa mum vừa tâm sự à ơi với mẹ ... nhưng về cơ bản mẹ không có gì phải phàn nàn về việc ăn ngủ của Nhím cả. Trộm vía!!!




Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

Tiêm Vacxin 6-in-1 Ngày 19-09-2012

Nhím bị ốm, người nóng hầm hập như hòn than, thương quá bố nè!!!

Nhím đã qua trận sốt đầu tiên (trộm vía) con lại có vẻ đã khỏe lại. Mẹ bâng khuân quá, lần đầu tiên biết cảm giác lo lắng, xót con khi con ốm của người mẹ!

Đêm qua con bị nôn sữa, làm mẹ cuống hết cả lên vì thương con, con bé bỏng, mới chưa 3 tháng tuổi, đang phải chiến đấu với mấy con virus thế mà lại bị nôn. Không biết tại con ăn nhiều quá hay tại mẹ vụng, cho con ăn làm con bị nghẹn nên thế??? Trời ơi, nhưng lúc ấy mẹ thót cả tim khi thấy sữa trào ra từ cái miệng nhỏ nhắn bé xíu kia và cả 2 lỗ mũi của con nữa. Con bật khóc chắc vì sợ quá, con chưa bao giờ bị thế mà. Sữa phun tràn ra khắp người con và mẹ ... Mẹ thương quá!!!

Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

YOU ARE MY SUNSHINE

Từ hôm mình gặp nhau lần đầu, bạn đã là bạn đồng hành cùng mẹ đến hôm nay là 9 tuần rồi. Bạn và mẹ cũng đã dần “quen” nhau nhiều hơn, đã điều chỉnh dần dần để “hiểu” nhau tốt hơn, sống bên nhau hài hòa hơn... Trộm vía, bạn thương mẹ nên 9 tuần vừa rồi những ngày bạn êm đềm với mẹ nhiều hơn những ngày bạn làm nũng mẹ. Mẹ iu bạn lắm í! 

Mẹ thích nụ cười của bạn, đôi mắt bạn lém lỉnh nhìn mẹ, cái miệng bạn ầu ơ nói chuyện với mẹ, có lúc mải nói chuyện với mẹ mà bạn quên cả ti, nhìn bạn hớn hở cười toe toét mẹ thấy cuộc sống vui hẳn lên bội phần. Đôi lúc mẹ cứ tưởng tượng từ cái miệng xinh xinh kia bật ra tiếng “mẹ ơiiii”!!! Từ khi có bạn, mẹ thấy cuộc sống rõ ràng hơn, có đích cụ thể hơn, và mẹ cũng dường như quyết liệt hơn trong tính cách vốn hơn mềm íu, hị hị. Người ta nói đúng thật, “sinh con rồi mới sinh cha”… bạn chính là người thầy mới của mẹ để mẹ sẽ phải học hỏi thật nhiều thứ! Và chắc bạn sẽ là người thầy khó tính nhất của mẹ!

Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012

Mặt trời của mẹ

Mẹ yêu con, đúng là một tình yêu vô cùng trong trẻo mà không có một mối quan hệ nào có được. Con gái bé bỏng của mẹ đã oe oe chào đời vào 15h45 ngày thứ 5, 28.06.2012.

Người ta nói đúng, linh tính của người mẹ với thai nhi là chuẩn nhất, mẹ đã có cảm giác ngày 17.06 là hơi sớm với con, còn ngày 04.07 thì hơi già thai, tự dưng thứ 4 ngày 27 mẹ có cảm giác muốn chuẩn bị đầy đủ các thứ để khi đi sinh đẻ mọi thứ đều đã sẵn sàng. 

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

26.06.2012

Mẹ đếm từng ngày trôi đi, mong được gặp con nhưng muốn con có được một cuộc sống nhẹ nhàng nên hồi hộp hy vọng con sẽ vẫn ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ đến ngày mà bố chọn. Tự dưng mẹ thấy thương con vô ngần, rồi sau chặng đường hai mẹ con mình cùng nhau 2 trong 1 mẹ sẽ vẫn bên con đến khi con đủ lông đủ cánh, nghĩ đến mẹ đã thấy xúc động vô ngần con yêu à! Mẹ thương con là con gái mà sinh vào năm nay, ít nhiều có những vất vả hơn nếu sinh năm lẻ hoặc những năm con vật nhàn nhã. Năm nay ai cũng đi săn rồng nên đông đúc quá, ai cũng biết điều đó nhưng ai cũng cố để có con rồng vàng, mẹ thương con sau này sẽ vất vả trên con đường đời vốn đã không rộng rãi. Uh, nghĩ ra thì lẩn thẩn, nhưng nghe nói làm mẹ rùi sẽ còn nhiều cái suy nghĩ lẩn thẩn bùn cười hơn thế cơ con gái cưng ạ! Hì hì

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

Date : 21.06.2012

gần tuần nay Nhím có nhiều biểu hiện khác nên mẹ cũng khác theo. Tối chủ nhật không hiểu sao thấy Nhím cứ quay qua quay lại trong bụng mẹ ầm ầm suốt từ 12h đêm đến gần 3h sáng, làm mẹ cứ tưởng hôm đó Nhím đòi ra. Giờ mẹ nặng bụng lắm rồi, đi lại trộm vía nhìn thì thấy có vẻ vẫn nhanh nhẹn thế thôi chứ đứng một lúc là cái bụng nó cứ ì xuống í, đúng là như đeo đá con iu à!
Tối qua mẹ nằm ngủ mà lúc dậy đi tè không sao dậy được vì thấy bụng nặng thế, tay mẹ đỡ không nổi í, hic. Đúng là mang nặng đẻ đau Nhím nhỉ?! 

có tí mệt mỏi òi đới nha :(

Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

nhạt, cho thêm cả kí muối vẫn vậy

Tục tưng, tục tưng

Cục cưng của mẹ đạt chuẩn rùi, 2.8kg rùi đấy, nên mẹ không còn phải lo gì nữa, mẹ con mình cứ túc tắc vui vẻ, ăn uống, ngủ nghỉ cho tốt chờ đến ngày mãn nguyệt khai hoa thui, tục tưng iu nhỉ !
Trộm vía, đêm mẹ nằm mơ thấy con, nhỏ nhắn, xinh xinh, hồng hào lắm cơ thiên thần bé bỏng à!

Đây nè, mẹ đang viết về con mà con vừa uấn lượn trong bụng của mẹ này. Mẹ ngày càng thấy diệu kỳ, cái bụng của mẹ đã có con được gần đủ 9 tháng 10 ngày rồi. Mẹ con mình đã cùng vượt qua hành trình dài dài, sắp cán đích rồi, con iu khỏe mạnh là mẹ hạnh phúc vô cùng!
Mẹ vẫn mong con từng ngày nhưng không còn cảm thấy lo lắng, sốt ruột quá như tuần trước nữa dù thời tiết oi ả, khó chịu quá, con iu nhỉ! 

Thỉnh thoảng tục tưng của mẹ có thấy cái đầu bố dụi dụi vào hok? Hình như lúc con đạp mà bố xoa bụng mẹ thì con ngoan hơn í, iu chế chứ nị :x :x
Con là con gái thì hình như hợp với bố hơn í, dưng mừ vẫn iu mẹ nhìu hơn, Nhím nhỉ!
Iu iu tục tưng của mẹ :X

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

Nhím con lon ton

Nhím, 35 tuần sang tuần 36 đi SA được 2,7 kg. Trộm vía tăng nhanh thật, tuần 33 SA mới được 2kg mà 3 tuần đã tăng 0,7g. Nay mẹ lại tích cực bồi bổ cho Nhím một con cua 6,5 lạng, mẹ con mình cố gắng phấn đấu để đạt ngưỡng 3,2kg nhé Nhím cưng của mẹ!

Mẹ bắt đầu hồi hộp và có chút lo lắng, kg biết khi nào thì con đòi ra. Bụng mẹ to lắm rùi í, soi gương bụng mẹ mà nhìn rõ thấy con cứ trườn trườn, đạp đạp trong bụng. 
Giờ mà chả làm gì tập trung được, cứ hồi hộp hoài Nhím à. 
À, mà con yêu đạp nhiều nên nhiều lúc mẹ ngạt thở ghia cơ, hihi
Bố mẹ đang ướm cho con 2 ngày để con ra, kg biết con có chịu kg đây :D
Để xem bác sỹ khuyên thế nào thì bố mẹ sẽ quyết định có mổ đẻ kg hay đẻ thường nhé Nhím.
Kg biết con giống ai đây, hùi hụp quá cơ! :X 

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

cho Nhím con

mẹ bắt đầu quan tâm nhiều đến việc giáo dục baby, thật ra vì có chút liên quan đến công việc nên đề tài này mẹ cũng có chút chút kiến thức gọi là sơ khai rùi, nhưng bi giừ có Nhím thì mẹ thật sự quan tâm.
Mẹ mới xem một chương trình trên Star World có tên Project Lotus, nôm na là họ tuyển chọn thành viên cho một nhóm nhạc nữ đa quốc gia của châu Á từ 6 quốc gia khác nhau, và từ những người được chọn (khoảng 30 người), sẽ được đào tạo để có những kỹ năng cần thiết của một ngôi sao, và hàng tuần qua mỗi cuộc sát hạch hàng tuần sẽ loại dần để chỉ còn một nhóm 5 người. Mẹ thấy cách họ làm rất hay và bổ ích, quả thật mẹ cũng đã từng có những thời gian được đào tạo trong thời gian ngắn, chỉ 1 tuần thôi và yêu cầu rất cao, từ không biết gì đến phải giỏi để đi dạy và truyền cảm hứng cho người khác. 
Mẹ nhận ra một điều, mẹ sẽ không kỳ vọng rằng con phải trở thành sao này, sao kia, nhân vật này, nhân vật kia, nhưng mẹ luôn mong sẽ tạo dựng cho con một nền tảng tốt cho con. Dù con là bất kỳ ai mẹ đều mong con hài lòng với những điều con của cuộc sống con có. 
Mẹ thật sự nghĩ, dù con là con trai hay con gái, nền tảng của con cần có là :
- Sự tập trung cao độ
- Động cơ, mục đích 
- Có nhiệt huyết để dù thất bại cũng không bao giờ từ bỏ điều mình mong đợi
- Biết cách yêu bản thân mình để biết lạc quan, tin tưởng và tự động viên chính mình.

Gì nữa, từ từ mẹ sẽ list ra và sẽ cùng với con trong cuộc hành trình nhé, iu Nhím con của mẹ!

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

an phận?

Đôi khi chợt lên cơn tủi thân, buồn ... 
Lướt FB thấy nhiều người mình biết đang phấn đấu cho sự nghiệp của người phụ nữ trên con đường học hành. Tự dưng buồn, tủi thân, lên cơn muốn cái sự nghiệp bon chen với mình lại thăng tiến, hụ hụ. Chậc, chả biết bao giờ, khi nào mình lại đủ sức để bon chen với cái sự nghiệp ấy.
Đôi khi mình tự hỏi, sao bạn mình giỏi thế, ngày trước có cô bạn con được 8 tháng dù thương con lắm nhưng vẫn đành kìm lòng để con ở nhà bà trông đi Pháp học tiến sỹ, mình đã ngưỡng mộ nó lắm. Giờ cô bạn thân hồi cấp 3, con mới được 3 tháng đã phải đành lòng để con ở nhà tiếp tục sự nghiệp học hành bên Nga. Nghĩ mà thương cả mẹ và con, hic. Mình càng nể bạn mình hơn!
Chưa kể những người khác mình biết cũng đang miệt mài xếp chuyện riêng để lo lắng cho một tương lai dài hơn, lớn hơn ...
Còn mình ... mình đang tính những bước lùi vào phía sau cánh gà ... 
Mình bỏ cours đi học ở TĐ trong quyết tâm, để rùi bi chừ ngùi ngùi đầu lưỡi mấy chữ "kể cũng tiếc", hức. Rồi mình đang dần bỏ, bỏ tiếp một số thứ khác nữa ...
Mình lựa chọn như vậy, chắc sẽ không có quá nhiều lúc nuối tiếc vì đó là mình chọn.
Giờ thay vì lướt web để tìm "tri thức" (dùng từ lày cho nóa soang trọng, hê hê), thì mình lướt web để tìm xem có cái gì mới hay ho phục vụ tiện ích cho bếp, cho tủ đựng, nhà cửa, rùi thì sắp sự nghiệp bỉm tã, hehe
Ờ, hình như mình bị trầm cảm giai đoạn bì bấu, hú hú, nghe nói còn trầm cảm sau sinh nữa cơ, hẹ hẹ. Ờ, dưng mừ đâu nhứt thít phải có cái bằng tờ sĩ ở nước ngoài ngừ ta mí cảm thấy hép pi, hí hí hí, nhể!

Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

vô thường

phần đông, chúng ta sống theo một kế hoạch đã định. Nhỏ thì được giáo dục. Lớn lên kiếm việc làm, rồi gặp một người nào đó, rồi kết hôn, rồi có con cái. Chúng ta mua một cái nhà, rán cho làm ăn trúng mánh, mơ ước có một ngôi nhà ở miền quê hoặc thêm được một chiếc xe hơi. Vào dịp nghỉ thì đi du lịch xa cùng với bạn bè. Chúng ta dự định kế hoạch cho lúc về hưu. Những vấn đề trọng đại nhất mà một vài người trong chúng ta từng gặp phải chỉ là: Không biết nên đi chơi đâu vào kỳ nghỉ tới, hoặc nên mời ai vào dịp lễ Giáng sinh. Cuộc đời ta thật đơn điệu, tầm thường, lặp đi lặp lại; ta phí cả một đời để theo đuổi những chuyện nhỏ nhen, bởi vì dường như ta không biết có cái gì hơn thế.

 

Nhịp điệu đời sống chúng ta rộn ràng tới nỗi ta không có thì giờ để nghĩ đến cái chết. Ta ém nhẹm những nỗi sợ hãi thầm kín của ta về vô thường bằng cách bao vây quanh mình thêm nhiều đồ đạc, của cải, tiện nghi, chỉ để tự thấy mình biến thành tên nô lệ cho chúng. Mọi thời giờ và năng lực của ta đều kiệt quệ chỉ vì phải bảo trì những thứ ấy. Chẳng bao lâu mục đích duy nhất của ta trên đời hóa ra chỉ là giữ cho mọi thứ ta sở hữu càng được bảo đảm an ninh càng tốt. Khi có biến chuyển gì xảy đến, ta tìm cách đối phó mau lẹ nhất, một giải pháp hiệu nghiệm tạm thời. Cứ thế đời ta tiếp tục trôi giạt cho đến khi một cơn trọng bệnh hay tai nạn nào đó lay ta ra khỏi cơn mê.

 

Cũng không hẳn là ta dành nhiều thì giờ hay suy nghĩ cho cuộc đời này. Hãy nghĩ đến những người đã làm việc bao nhiêu năm rồi phải hồi hưu, để thấy không biết mình phải làm gì cả, vì họ càng ngày càng già và tiến gần cái chết. Mặc dù ta luôn luôn hô hào phải thực tế, thực tế ở Tây phương có nghĩa là thiển cận một cách vô minh và thường ích kỷ. Sự tập trung thiển cận của chúng ta vào đời này và chỉ đời này mà thôi, chính là một ảo tưởng lớn, nguồn gốc của nền duy vật đen tối và phá hoại của thế giới ngày nay. Không ai bàn tới sự chết và đời sau, vì người ta có thói tin rằng chuyện ấy chỉ làm đình trệ cái gọi là “sự tiến bộ” của ta trên thế giới.

 

Nhưng nếu ước muốn sâu xa nhất của chúng ta quả là sống và tiếp tục sống, thì tại sao ta lại cả quyết một cách mù quáng rằng chết là hết chứ? Ít nhất cũng nên thử thám hiểm xem có thể có đời sau hay không đã chứ? Nếu quả thực chúng ta có óc thực nghiệm như ta tuyên bố, thì tại sao ta không khởi sự tự đặt câu hỏi cho mình một cách nghiêm chỉnh: “Tương lai thực sự của ta nằm ở đâu?” Chung quy, chẳng có mấy ai sống lâu trên trăm tuổi. Và sau thời gian đó là cả một thời gian vô tận trải dài, không được giải thích...


The Tibetan Book Of Living And Dying


PS: Thanh minh, đọc sách thiền cho tịnh tâm, nhỉ!

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

đặt tên cho Nhím

Có vẻ mọi người mong Nhím là thèng ku thì sẽ sốt sắng vụ tên hơn con ạ, thui, hem sao, mẹ con mình tự đi tìm tên cho nhau cũng vui mừ, con nhỉ, hí hí
Tạm thời trong đầu mẹ nghĩ ra mấy cái tên hay ho, mẹ cũng chả biết gì về mệnh, về phong thủy đâu, cứ list ra rồi tính dần dần con nhỉ :D
Đầu tiên là vần A cho Nhím iu của mẹ nhé:
- Quỳnh Anh
- Bảo Anh
- Hoàng Anh
- Gia An

Hihi, tạm thời vậy đã con nhé, mẹ sẽ tìm thêm rùi chọn sau khi con chính thức bú ti mẹ, hihi

Định tuần này đi khám xem con như thế nào rồi, nặng bao nhiu, dài bao nhiu òi, dưng mẹ gọi điện muộn quá, hết số, thôi, đành để tuần sau mình hẹn hò cùng nhau nhé Nhím con iu iu :X
Tuần này đã hết tuần 21 ùi đó, mẹ đã được 2 con số 5 rùi nè, 55 kí nè, toa ơi là toa, trộm vía bầu Nhím nhìn mẹ cũng kg bị xấu đi mà thấy mọi người vẫn khen là nhìn nhỏ nhắn và xinh hơn, hihi, mẹ con mình có vẻ hợp nhau ta. Con cố gắng giữ cho mẹ thêm tầm 18 tuần nữa để mẹ vẫn toa vừa vừa thui cho 2 mẹ con ta cùng xinh nhé Nhím iu :X

Mấy lần đi shopping mẹ nhìn thấy đồ cho bé gái iu lắm í, dưng mờ chưa dám mua gì vì thấy dặn phải sau tuần 28 mới nên mua đồ, con chờ thêm vài tuần nữa rồi mẹ sắm đồ cho con iu nhé!

Hok bít sau này con có nghịch hok nữa, mẹ nghe nói khi bầu mà em bé đạp nhiều là sau này nghịch lắm, thế mà mẹ thấy con cứ lục bục trong bụng mẹ suốt ngày í. Sáng sớm 7,8h là con đã dạy đạp lịch bịch như cái đồng hồ báo thức gọi mẹ dạy cho con ăn í, chưa gì đã bắt nạt mẹ ùi, hic hic, rùi mẹ lại bị cả nhà bắt nạt cho mà xem, huhuhu, tụi nghịp mẹ quá. Sau này con đứng về phía mẹ nhé, chống lại những ai bắt nạt mẹ nhé Nhím iu iu, bé bỏng, xinh xắn của mẹ, hihi. Về sau mình rủ cả em của con nữa, 3 mẹ con ta một phe, chống lại những bè lũ khác, con nhỉ, hihi
Nhím con khỏe khoắn và vui vẻ nhé! Chút chít, chút chít :X

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

trời ươm nắng

Chiều hôm qua trời hửng nắng nên lòng phơi phới lắm cơ, định về sẽ làm cái ẻn hoành tráng, cơ mà rũ ra vì mệt nên chui vào chăn rồi khò lúc nào chả bít. Thôi, thế là qua cơn, mà đã qua cơn thì cũng chả còn ý tứ gì để viết cho cái ẻn ươm nắng cả, hihi
Đôi lúc thấy người khác romantic mình cũng nổi hứng cho sự romantic ấy của mình, chợt nghĩ, nếu mà cuộc sống cứ hùng hục mấy thứ chuyện cơm áo gạo tiền chắc con người ta chít ngạt mất. Thế nên thường những người làm nghệ thuật hay trẻ lâu hơn là vậy. Ấy dưng mờ nói giề thì nói cứ phải no cái bụng, ấm cái thân thì mình mới lơ lửng được tẹo chứ không đầu óc cứ căng như cái dây đàn, nó phựt lúc nào cũng chả hay. Ấy dưng nói đi thì cũng nói lại, nhiều khi cứ thăng tẹo cho cuộc sống trùng, dịu xuống có khi nghĩ đến cái cần câu cơm lại nhẹ nhàng hơn 
Ôi, linh tinh, lẩn thẩn quá, hahaha. Túm lại là, chiều qua trời hênh hênh nắng thì lòng phơi phới lắm, dưng sáng nay lại ẩm rồi nên mất hết ý tứ phơi phới kia, mà nặn ra được chữ nghĩa thì phải thênh thang cơ, hihi. Ngắm cái pix đẹp cho thấy ươm nắng nè!

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

22.02

Chả hiểu sao mấy hôm nay em Nhím bé bỏng hay đạp bụng mẹ thế, thậm chí đang đi đường cũng cảm nhận thấy em đạp lục bục trọng bụng, đang ngủ mà cũng vẫn thấy cảm giác đó. Thật thú vị! Trộm vía nghe nói như vậy là em bé nghịch, mà nghịch chắc sau này nhớn sẽ năng động, mong là em Nhím sẽ thế, hihi.

Hình như mình bị trầm cảm thì phải, ừ, thôi chả sao, chuyện đó cũng phình phường thôi, coi như sống chung với lũ, có điều biết bệnh thì tìm cách để khắc phục thay vì cứ giấu giấu diếm diếm, bệnh lại nặng hơn thì chí nguy, hị hị

Trong mình 2 nửa đối lập nhau nó đấu tranh với nhau dữ dội. Lúc mình thấy mình rất mạnh mẽ, lúc lại thấy mình nhùng nhằng, thiếu kiên quyết thành ra bao nhiêu kết quả lúc mạnh mẽ cứ có cảm giác đổ xuống sông xuống biển hết chỉ vì những sự nhùng nhằng kia.

Mình không lì được như mẹ, cũng không căng được như mẹ nên nhiều lúc cái cảm giác áy náy thương mẹ lại trỗi dậy mãnh liệt và mình chỉ muốn tìm cách dàn hòa với mẹ. Mặc dù, giờ mình hiểu rằng cái không khí vui vẻ chỉ là giải quyết tức thời chứ không triệt để vì bản chất là mẹ có những vấn đề về mặt tinh thần và không tự giải tỏa được, mà theo mình thì tính mẹ vốn khái tính nên chả bao giờ theo mình. 

Mình bắt đầu sợ TA, dù rất nhiều điều mình không nói với TA, nhưng lại tự cảm nhận được. Mình chưa bao giờ nói với TA rằng mẹ đã từng nói với mình, không chỉ một lần rằng mình chia tay đi rồi tìm hp khác, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh mình nếu mình bị bỏ rơi. Vậy mà tối nay, khi nói chuyện, TA đã nói rằng, anh cảm nhận được rằng mẹ muốn em cũng bị chồng ly dị. Mình định chối, nhưng nghĩ thế nào đành gật đầu thừa nhận và cố gắng phân trần với TA vì sao mẹ nghĩ như vậy, đúng là hành động là chia tay nhưng kg phải vì mẹ mong bất hạnh đến với mình mà vì mẹ muốn mẹ là nơi duy nhất yêu thương mình, che chở cho mình. Nhưng mình hiểu trong sâu thẳm TA không thông cảm và không chấp nhận điều đấy :(( . Buồn quá!

TA nói rằng: anh sẽ không bao giờ chấp nhận ở với người có những suy nghĩ như vậy vì sẽ làm cuộc sống rất bất ổn và nếu mình không đủ bản lĩnh để độc lập thì sẽ khó có hạnh phúc. Hơn một lần TA cũng nói với mình rằng: anh không nghĩ lấy vợ lại nặng nề thế này, có rất nhiều thứ để lo nghĩ, để đấu tranh cho cuộc sống tốt hơn chứ không phải cứ suốt ngày dằn vặt rồi lại quay ra an ủi, động viên nhau. 

Quả thật, ngay cả khi mình cứ lấn cấn với mớ lằng nhằng chuyện bố mẹ và đi giải quyết tàn dư của nó thì mình có ở riêng, tách mẹ ra thì mình vẫn bị chi phối. TA chấp nhận ở cùng mẹ thời điểm này vì chưa có nhà riêng mà ở thuê thì tạm bợ quá nên đành cố động viên vợ chịu khó vững vàng tinh thần ở cùng mẹ. Mình đã thử đề xuất rằng hay mình vào SG ở, TA bảo nghĩ thế thiển cận, hic, nên dẹp luôn, hic.
TA nói với mình rằng, em nhạy cảm lại không đủ sức đâu nên em dẹp sang một bên đi, không phải che chắn gì giữa mẹ và chồng cả, em cứ để 2 người đối diện nhau, em lo cho bản thân em trước đi đã, mẹ em thế nào anh sẽ tự hiểu và thông cảm :((

Hình như được lấy một chồng là hơi ít thì phải, giá mà được lấy vài anh, mỗi anh đỡ một tẹo thì tha hồ nhẹ nhàng, chứ lấy có một chồng chả nhẽ lại trút hết vào ổng, sức đâu mà chịu nổi :P

Hy vọng Nhím bé bỏng sẽ giống bố, lì hơn mẹ, đừng nhạy cảm và cả nghĩ như mẹ. Mà có khi nó lì từ bé rồi ấy chứ, mình ngồi thút thít khóc mà thấy nó cứ đạp làm mình hết cả khóc, nghĩ mà tội nghiệp 2 mẹ con, huhu. 
Thôi, đi ngủ vậy, cố mà ngủ, hic hic

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

đọc lúc tang tảng sáng

mứt ngụ, chạ bít làm giề, lướt web xem có ngụ lại được hok, cop từ fb vìa xem có thấu được tị nào hok nè

SỰ THẤU HIỂU

Trong cuộc sống, sự thấu hiểu là cần thiết. Thực tế là, người á đông có tính cách khép kín. Mỗi người đều tự giấu đi những điều sâu kín nhất trong lòng mình. Ai cũng tự nhiên chọn cho mình cách sống như vậy. Ai cũng nghĩ là, những điều tế nhị đó, không nói thì người khác sẽ tự hiểu ! Hiểu làm sao được khi mỗi người đều tự chui vào cái vỏ của riêng mình, và điềm nhiên sống an toàn trong nó. Vậy người ta thường thấy hiểu nhau khi nào ? Đó là trong những trường hợp đồng cảnh ngộ. Chẳng hạn, cùng gặp hoạn nạn, cùng có chung 1 sở thích, hay đơn giản là cùng uống vài ly rượu. Tuy nhiên là, sự hiểu đó vẫn còn là ở bề mặt, chưa thể gọi là thấu hiểu được.

Vậy thấu hiểu là gì ? Đó là khi anh có thể nhìn thấy nỗi khổ, niềm đau của người khác. Anh có thể hiểu được những niềm vui đến với chính người ấy. Chỉ có như thế, mới gọi là thấu hiểu. Trong 1 gia đình, cha mẹ có thể rất thương con cái, nhưng lại không thấu hiểu. Vợ có thể thương chồng, nhưng cũng không hiểu chồng. Khi mà chưa thấu hiểu, thì nó là nguyên nhân gây ra bao phiền muộn, tan vỡ và li tán.

Làm sao để có thể thấu hiểu người khác ? Việc đầu tiên cần làm là , hãy quay về hiểu chính mình. Bạn có thực sự hiểu mình ko? Mỗi chúng ta thường có thói quen sống vì sự đánh giá của người khác, chúng ta cố đóng 1 vai trong cuộc đời này. Chính điều đó làm ta xa rời chính bản thân ta, không còn nhận ra ta là ai nữa. Việc cần làm bây giờ là, hãy làm những điều bạn thực sự muốn, vì chính bạn chứ không phải vì ai khác !. Chỉ có hành động như vậy, bạn mới quay trở về với con người thực của mình, qua đó hiểu được bản thân mình. Chúng ta đã quá quen với sự dễ dãi, muốn đến đâu thì đến, vì thế con đường hiểu bản thân mình càng trở nên khó khăn hơn. Hãy dũng cảm đối diện với việc phải trung thực với chính mình, bạn sẽ hiểu được bản thân mình.

vậy làm thế nào để thấu hiểu người khác ? Khi đã hiểu được bản thân mình rồi, việc hiểu người khác là không quá khó khăn. Chỉ cần bạn quyết tâm với chỉ 1 mong muốn, xoa dịu nỗi khổ của người ấy, bạn sẽ làm được. Hãy thực tâm mong muốn đem lại hạnh phúc thực sự cho người ấy, mà không xen bất kỳ sự ganh ghét, thành kiến. Chỉ có như vậy bạn mới nhìn ra được nỗi khổ, niềm đau của người ấy. Khi đã hiểu nỗi khổ rồi, thì sự đồng cảm, sẻ chia là cần thiết. Chỉ có sự dịu dàng với nỗi khổ của 1 ai đó mới đem lại thương và thấu hiểu.

- Cop từ FB của một ai đó hem bít-

chả hiểu sao tự dưng thấy buồn tênh

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

Một sớm em về tóc xanh, Mây trắng thương em níu vai, Một sớm em ngồi đây nói cười, Mùa xuân bay ngang ghé thăm, ... thì xin cứ an lành ^^

hehehe

Có lẽ mình cũng phải gia nhập Hội những người đỡ không nổi những người khó đỡ của FB, ờ mà có nhẽ đấy là mình đang tự đánh giá mình cao ấy chứ, có khi mình lại nằm trong cái hội "những người khó đỡ" chứ chả phải hội những người đỡ, hahaha
Đêm qua mình lại mứt ngủ, 2 đêm òi, mà cứ mất ngủ là đầu mình cứ như con điên ấy. Đọc sách thấy bảo bà mẹ nào tâm trạng càng dễ bất ổn và tức giận thì sẽ ảnh hưởng đến thai nhi càng nhiều, hức hức, thế mới thấy mình quá kém. Rằng là phải bình tĩnh, vui vẻ để cho baby dưng mờ chỉ được cái chức đội trưởng đội hô khẩu hiệu thoai chứ còn làm được thì như mứt í, ak ak.
Mình lại lên cơn điên cuồng khát tiền, giờ mình thấm thía lắm thế nào là đek có khả năng tự lập tài chính, hức. Mình chả thể yêu cầu một bà có nhà rằng phải vui vẻ theo cách của mình để cho mình cũng cảm thấy vui vẻ với, ai ở nhờ nhà người khác thì phải theo người ấy thoai, làm gì có chuyện ngược đời rằng kẻ ở nhờ lại được làm chủ, hehe. Mình cũng chả thể yêu cầu một ông dùng tiền riêng của ông ấy phải mua nhà cho mình ở bởi vì mình ghét việc phải ở cái nhà đang ở, mà theo ông ấy, xét về đại cục thì hiện tại chưa thể thực hiện phương án ấy được. Botay.com. Mình đek cần biết đại cục hay tiểu cục, mình chỉ muốn được vui vẻ xả láng cuộc đời thoai. Muốn giải thoát khỏi cái sự luẩn quẩn này chỉ có một cách, ước gì mình có đủ tiền để mua nhà, bé tí xíu thôi cũng được, để mình được ở riêng một cách độc lập và là của mình. 
Mình cũng ghét chính mình lun, đek mạnh mẽ gì cả, lúc nào cũng nhạy cảm, sống theo cảm tính, tinh thần. Đời cũng đầy bầm dập, sợ qué gì việc bị thiên hạ chê cười mà cứ phải uốn éo vo tròn lại để cầu chữ "tiếng thơm", đến già rồi lại chít vì giữ tiếng thơm như sầu riêng ấy mừ thoai. Mình cứ sống theo kiểu mình thích, ích kỷ đi tí, lo vun quén cho riêng mình đi, việc đek gì phải lo lắng giữ tiếng cho người này, giữ tiếng cho người kia mà lúc điên lên thì mỗi người lại đạp cho mình bẹp dí vào xó nhà, hehehe. Ờ đấy, miềng chỉ thế thoai đấy, ngửi được thì chịu mà hem ngửi được thì bái bai, sợ qué giề, hê hê. Đúng là khó đỡ, hê hê. Giờ miềng chỉ thik xiền thoai, chạ thèm thik giề nữa, hê hê hê

hứt hứt, ngày valentin thấy mọi người nô nức hoa hồng thơm phức, socola cũng thơm phức, mình không ngờ đời lại có lúc cơ cực dư lày, hì hụi đi shopping mua cho chồng 3 cái áo len để lấy lòng chồng, vìa nhà chưng hửng vì thấy bảo mua giề mừ lắm thế, và miềng thì đến một cọng hoa cũng chả có giề, hứt hứt. Đời ơi là đời, hứt hứt

Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012

12.02

Công nhựn sống kiểu dư lày nhiều lúc có cảm giác muốn điên quá trời :-))). Dưng nhiều lúc lại thấy vui, hehe. Má với mình chả ai noái với ai câu nào suốt từ mùng 6 Tết đến giờ, 2 tuần rầu, kể cũng căng phết. Cơ mà mình ngẫm lại từ lâu lắm rồi mình lúc nào cũng sống trong cảm giác thấp thỏm với má, lúc nào cũng phải giữ ý giữ tứ, nhiều lúc vui quá đi một tí, hoặc thân thiện quá đi một tí, rủ rỉ chuyện gì đó và mình bừa phứa góp ý rằng mẹ nên thế này, thế kia thì tốt hơn ... ấy thế là lại bị một trận lôi đình mắng mỏ, quát tháo rằng láo, rằng mất dạy đủ kiểu, hic. Cứ sau mỗi lần như vậy mình lại tự nhủ rằng phải giữ khoảng cách với mẹ, không được thân thiết quá ... cơ mà lần nào mình cũng không làm được vì nếu mình chỉ vừa ít tâm sự với mẹ là mẹ lại nổi cơn giận dữ và trách móc mình xa cách mẹ, hic.
Hồi xưa tâm trạng mình luôn thấp thỏm, bất thường đôi khi có lẽ cũng do căn nguyên kia. Thế nên như thế này, có khi lại đỡ thấp thỏm, hehe

Hic, dưng giờ mình đâu có một mình như xưa, hồi trước nếu có gì giữa 2 mẹ con mình chỉ dám khóc và âm thầm chịu rồi quay ra năn nỉ, van xin mẹ tha lỗi. Kể cũng lạ, mẹ chả bắt nạt nổi ai vì mẹ có ầm ĩ người ta còn ầm ĩ hơn, và nói chung khi đã ầm ĩ lên, đám đông thường không ủng hộ mẹ nên mẹ đành hầm hầm về nhà, rồi tự rủa cái đám chúng họ là một lũ ngu, ít ăn học ... Mình nhìn cảnh mẹ cãi nhau với hàng xóm, với các em mẹ mà thấy kinh hãi vì không hiểu sao mẹ lại có thể hung tợn như vậy. Và mỗi lần như vậy mình mà góp ý mẹ không nên thế là y rằng một cơn thịnh nộ sẽ tiếp tục nổ ra trong nhà. Vậy nên, mình bao giờ cũng thua mẹ, bao giờ cũng là người phải lăn lóc vào để hòa bình trở lại. Mình cứ nhớ hồi bố mẹ còn ở cùng nhau, nhiều lần bố mẹ cãi nhau, mẹ điên lên gào thét, quăng quật đủ mọi thứ trong nhà, bố thì chỉ lo đóng cửa lại để hàng xóm không biết, rồi năn nỉ xin mẹ muốn gì bố cũng đồng ý cốt là mẹ đừng gào thét, đập phá nữa. Có những lần năn nỉ mẹ không được, bố phải quỳ sụp xuống chân mẹ lạy lục, hic :(( . Mình ghét bố từ khi ấy. Hồi ấy, mình toàn thấy nhà khác mà có cãi nhau thì đàn ông là người quát tháo chứ chả biết có nhà nào đàn ông lạy vợ như tế sao thế không? Lạ là sao hồi đó mình không ghét mẹ luôn mà chỉ ghét bố?
Đúng là mẹ luôn thành công trong việc kéo mình đứng về phía mẹ và cuộc chiến bao giờ mẹ cũng thắng. 

Mình chưa bao giờ đứng ở giữa trung lập giữa bố mẹ. Trong mắt mình, bố là người có lỗi trong cuộc hôn nhân của bố mẹ, còn mẹ là người hy sinh, mất mát chịu thiệt thòi. Mình luôn kết tội bố và ủng hộ mẹ tuyệt đối. 
Mình điên mất khi mình không đủ sức mạnh để thoát ra khỏi cuộc hôn nhân không thành của bố mẹ. Đến bây giờ, mình hơn 30 tuổi rồi mà vẫn còn bị giằng co giữa 2 người. Mình ghét chính sự yếu hèn này của mình.

TA dứt khoát không chịu ra ngoài ở với lý do, giờ ra ngoài ở thì khổ vì chưa có nhà riêng nên sẽ thiếu đủ thứ và đẻ đến nơi rồi mà ở ngoài thì cả nhà TA sẽ coi thường mẹ mình và sẽ nhìn mình với con mắt thiếu thiện chí. TA bảo ở đây, mình rắn rỏi tinh thần lên thì sẽ ok, không có vấn đề gì, khi nào đẻ, để lựa xem bà thế nào sẽ có quyết sách khác. 

Uh, mình cũng quen kiểu lúc nào cũng phải nice, smooth rồi, ngay cả khi mối quan hệ của mình với mẹ vô cùng xấu nhưng mình vẫn cố chịu đựng. Giờ phải thủ thế như này, mình không quen nên cảm thấy quá sức chịu đựng, hơn nữa, mình càng ngày càng như củ hành bị lột dần vỏ bên ngoài trước TA, những lớp vỏ bao bọc bên ngoài bị bóc mẽ hết, mình thấy trơ trọi khi bị tường tận mọi vấn đề của gia đình mình, của mình, mình thấy mất hết sĩ diện với chồng. 

Ngày nào đi làm TA cũng phải gọi điện về lo vợ tinh thần không yên, không dám ăn ở bên nội hay bên nhà em vì sợ vợ ăn một mình lại bỏ bữa. Lúc nào cũng lo củng cố tinh thần cho vợ. Nói thật, mình nghĩ chắc vừa lo đi làm, vừa lo làm điểm tựa cho vợ kiểu này, đàn ông nào rồi cũng thấy ngán, hức, ra ngoài, thiếu gì con chả bu lấy săn sóc.

Hạnh phúc gia đình vốn quá mong manh, ngay cả khi cảm thấy yên ấm cũng vẫn phải bảo vệ nó. Mình cảm thấy hơi đuối khi phải căng ra giữ TA thế này. Số mình đúng là cô độc anh chị em, khắc mẹ cha, hic, chênh vênh quá, đôi lúc thấy cứ như dây đàn sắp đứt, hứt hứt. May mà còn có cái blog để xả ra như thế này, huhu

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

âu cũng là cái liễn :D

Lúc siêu âm bảo em bé giống mẹ, mình cứ buồn mãi, hihi, mình cứ mong có con trai để nó sẽ không quá vướng bận chuyện tình cảm, để tinh thần em bé vô tư, để cuộc sống nhẹ nhàng hơn phụ nữ. Đấy, mình là mình mong thế lắm cơ, hoặc nếu kg thì anh trai đầu rồi mới sinh em gái để anh trai còn che chở cho em gái cơ. Hic, thế mà trời chưa thương hết, hihi. Thế là mình thương em bé lắm, và mình sẽ quyết rằng dù gì sẽ vui vẻ, hớn hở để bé gái của mình sinh ra lúc nào cũng được vui tươi.
Không biết rồi sau mối quan hệ giữa mẹ và con gái của mình sẽ như thế nào? hihi :D
Đúng là tính của kẻ hay lo nghĩ, phiền tóa cơ :P

Lúc trước mình nghĩ rằng mình là người gần gũi, hiểu mẹ nhất và đồng cảm với mẹ nhất nên hầu như mình đều ủng hộ mẹ trong mọi suy nghĩ, mọi hành động của mẹ. Nếu có gì bất đồng rồi mình lại chiều theo ý mẹ. Một phần, cách giáo dục của mẹ từ bé đã khiến mình sợ mẹ, gần như mọi mệnh lệnh của mẹ mình đều chấp hành theo đúng kiểu quân lệnh như sơn. Mình sợ bị mẹ đánh, mình sợ bị mẹ giận. 
Một phần, khi bắt đầu lớn, mình thương mẹ luôn phải một mình và luôn gặp những trắc trở trong cuộc sống.
Giờ mình nghĩ lại, cách thương đó của mình vô tình làm hại mẹ. Mẹ vừa sở hữu, vừa ỷ lại vào mình, thành trì cuối cùng của mẹ là mình và khi được sự đồng tình của mình, mẹ vẫn tràn đầy niềm tin và sức mạnh vào bản thân. Điều đó khiến mẹ không có cảm giác bị thất bại và vì vậy không cần nhìn lại chính mình. Điều này thật không tốt chút nào cho mẹ. Và cách thương của mình với mẹ thật là không tích cực. 

Giờ mình sợ việc đối mặt với mẹ, với những khóc lóc hoặc những quát tháo ầm ĩ của mẹ, mình không đủ sức để đỡ mẹ, không đủ sức để cho mẹ vịn, mà thật ra không bao giờ mình là điểm tựa mà mẹ thực sự cần. 

Giờ đây, mình không chỉ có một mình mình. Mình thương mẹ, hiểu mẹ, nhưng người sống cùng mình, dù có thương mình đến đâu cũng không thể đòi hỏi sự thông cảm như của mình với mẹ được. Mình đang có cảm nhận rằng, nếu mình không biết cách điều chỉnh mối quan hệ với mẹ, mình sẽ để tuột tay cái hạnh phúc nhỏ nhoi mà mình đang cảm nhận thấy nó. 
Hiện tại, TA đang rất thương vợ và che chắn cho vợ bên phía nhà chồng, lo lắng cho tinh thần của vợ nên luôn phải động viên, an ủi vợ. Nhưng mình nghĩ rằng, mình không thể cứ sử dụng hoài, rồi đến một lúc, TA sẽ mệt mỏi và chán nản. Lúc đó, mình có đắp bao nhiêu sức để lấy lại cũng sẽ hoài công. 

Cái gì mình đang có phải biết giữ, còn cái không thuộc khả năng của mình dù đồng cảm, dù thấu hiểu, nhưng mình không đủ sức để làm gì cho nó, mình phải chấp nhận sự thật là "lực bất tòng tâm".

Hy vọng cuộc sống tinh thần của mình sẽ nhẹ nhàng hơn, hihi

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

năm mới chiến lược mới: lịch sử đã chứng minh ở đâu muốn có "độc lập - tự do - hòa bình" đều phải có những cuộc cách mạng, kháng chiến dữ dội, mà nếu ta chủ động thì tự do sẽ đến sớm hơn, bớt dai dẳng và lê thê, hehe. Tinh thần cho cả năm đầy bạo lực và chiến sự, dưng mà nó phải thế :-)))

con yêu :X

Vậy là con đã đón mùa xuân đầu tiên trên cuộc sống này cùng bố mẹ lúc tròn 16 tuần, ông nội đã mừng tuổi con lúc giao thừa rồi đó tức là con đã là một thành viên trong gia đình rồi, con yêu của mẹ!
Thế mà mẹ vẫn hư quá con nhỉ! Tại mẹ nhạy cảm và yếu mềm nên cứ hay thổn thức làm bé con của mẹ chắc cũng phập phồng theo tâm trạng bất ổn của mẹ phải không? Mẹ hư quá! Mẹ thấy rõ mỗi khi mẹ cáu giận là hình như con cũng nổi nóng theo thì phải, vì mẹ thấy trong bụng mẹ nóng ran lên, mẹ phải cố gắng để thở sâu cho bớt căng thẳng thì một lúc sau cái cảm giác nóng ran ấy mới tan đi, hic. Mẹ hứa sẽ tìm cách khác để giữ tinh thần của mẹ ổn định hơn để không ảnh hưởng đến con yêu như vâỵ nữa, con bỏ qua cho mẹ nhé 

Lúc 13 tuần 5 ngày, mẹ đi khám, con đã nặng 77gram rùi đấy, lúc nhìn thấy con mẹ buồn cười lắm vì trộm vía con có cái trán ương bướng như của bố í, và cả cái mũi cũng giống bố luôn chứ không mũi tẹt giống mẹ, hihi. Không biết sau này con sẽ thay đổi thế nào vì nghe nói trẻ con còn thay đổi nhiều mà. Nhưng mà cái mong nhất giống bố là con chym xinh xinh í mờ hổng bít ra răng đây con ạ :-)))). Lúc 12 tuần mẹ đi khám, mẹ nhìn rõ thấy có gì đó mờ mờ ở vị trí con chym í mừ ông bác sỹ ổng í chơi mẹ hay sao í lại làm câu hững hờ gái rồi, giọng đầy châm chọc, mẹ ghét kinh, rồi ông í lại còn hỏi mẹ là ở nhà đã có thằng cu chưa? Ghét! Ông í nói thế làm mẹ buồn cả tối hôm đó í, hức. Dưng mà chả hiểu sao mẹ chả tin ông í, mẹ lại tin rằng con là con trai cơ, hihi. Thật ra thì mẹ thích con trai hơn là con gái thật, đấy là mẹ thích thế thôi, còn điều đó kg nói lên điều gì cả. Nếu con là con trai mẹ cảm thấy nhiều thứ sẽ thuận hơn cho cả mẹ cả con. Còn nếu con là con gái mẹ lại càng thương con vô vàn vì con gái bao giờ cũng bị thiệt thòi hơn. Dù con là hoàng tử hay công chúa bố mẹ vẫn sẽ luôn mang đến cho con những điều tốt đẹp nhất, vui vẻ nhất mà bố mẹ có thể làm cho con, con yêu à!

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

cho riêng mình

... tiết trời cứ xuân là lại mưa phùn, mưa phùn chẳng những làm nhạt nhòa đèn phố mà nhạt nhòa nhiều thứ... chợt thấy tủi thân, cảm giác vốn có cứ đến tết lại trào lên khó cưỡng lại được ... dù thích hay không thích thì bao giờ con người ta cũng háo hức mong chờ một dịp gọi là để hướng về gốc, về bến đỗ ... từ lâu lắm vốn sợ tết, cảm giác ấy cũng chưa thể vơi khi mình có một gia đình riêng nho nhỏ ... vẫn có những khoảng trống buộc phải ngoảnh mặt làm ngơ và những giọt nước mắt thầm...thật khó nói nên lời ...
một mùa xuân mới và một chồi non mới đang nảy mầm, tết này mình không chỉ là chính mình, mong mình sẽ mạnh mẽ hơn những mùa xuân trước để chồi non mập mạp ...
có những điều đốt mãi chẳng thành tro
có những khoảng trống không bao giờ lấp đầy
và vết thương luôn khác với phần da liền ...
nhưng...
cây nảy mầm vì 
để hướng đến sức sống
sông cạn rồi sông lại đầy
người ta vượt qua khoảng trống để thấy quý trọng sự đầy đặn
và cuộc sống luôn có những vết thương vì luôn cần sự ân cần, săn sóc ...
thế nhé mình!
một mùa xuân mới căng đầy nhựa sống nhé! yêu và yêu nhiều ...

Thứ Năm, 12 tháng 1, 2012

entry entry

dạo này lười quá, lười cả nghĩ nữa, nhìn cái trang blog nó cứ cũ rích, ẩm mốc mà muốn làm nó ấm nóng lên tí cho bớt lạnh mờ chả bít vik giề cạ 
 
thì gõ gạch tí cho vui, hihi, dù sao cũng là có entry, nhỉ, hihihihi